Tháng chạp năm nay, cả bầu trời phủ một màu xám ngắt thiếu sức sống, vài bông tuyết rơi trong không trung, càng làm người thêm u sầu.
Minh Ức Hàm khoác một kiện áo lông cừu, một mình đứng trong hoa viên thu thủy biệt viện, lặng nhìn hai cây mơ đang đứng cạnh nhau. Từng bông tuyết nhẹ nhàng phiêu lượn trong gió rồi đáp xuống trên cành cây, ngọn cỏ, bùn đất, tựa hồ gợi lên một loại cảm giác u buồn nhàn nhạt, nhất thời khiến nàng nhớ đến khoảng thời gian ấm áp ở cùng Hân Vân.
Thời gian như thoi đưa, Ngôn Hân Vân đã đi hai tháng rồi. Hai tháng này, Minh Ức Hàm vẫn mơ mơ màng màng mà sống. Nhớ lại ngày đó tận mắt nhìn thấy Hân Vân rơi xuống vực thẳm, nàng lại không ức chế được mà run rẩy, nếu không phải có Kính Tư đúng lúc dứt điểm được thích khách, hỏa tốc đến kéo nàng lên, nàng thực sự muốn buông tay, cùng Hân Vân rơi xuống...
Ngôn Hân Vân biến mất vài ngày, Ức Hàm vẫn không thể tin được đó là sự thật. Khi đó, nàng cùng Trương gia huynh muội mỗi ngày đều chạy đến dòng nước chảy xiết bên dưới vách núi kia không ngừng tìm kiếm. Nhưng dưới vách núi sóng cuộn mãnh liệt, trên bờ cũng hoang vu không kẻ qua lại. Bọn họ liên tục tìm vài ngày, lại một chút manh mối cũng không tìm được. Kính Tư bi thống nói, rất có thể xác của Hân Vân đã bị nước cuốn trôi đi rồi. Khải Nhứ quỳ rạp xuống đất gào khóc thống khổ. Mà nàng, chỉ mờ mịt đứng một bên, ngơ ngác nhìn sóng cuộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thuy-truong-thien-loan-hong-nhan/1363666/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.