Bóng đen ngoài cửa sổ xẹt qua, Minh Ức Hàm thấy vậy vội vã vứt phi tiêu lại, phi thân đuổi theo.
Kính Tư ngẩn người, muốn gọi nàng lại cũng đã không kịp, vì thế lập tức dặn Khải Nhứ:
"Ngươi hảo hảo chiếu cố nghĩa phụ, ta đi cùng nàng." Nói xong lập tức phi thân ra ngoài cửa sổ, nháy mắt đã biến mất.
"Khải Nhứ..." Quốc sư ở trên giường trầm tư một chút, đột nhiên mở miệng.
"Nghĩa phụ, chuyện gì?" Nàng vội vã tiến lên, thân thiết hỏi.
Quốc sư ổn định nhịp thở, nhìn qua sắc trời bên ngoài, hỏi:
"Chạng vạng rồi sao?"
"Vâng, làm sao vậy?"
Hắn không trả lời, lại trầm mặc một chút, bấm tay tính toán một chút, mới ngẩng đầu nhìn nghĩa nữ, nói:
"Mang mộc kiếm và đạo bào tới cho ta."
***
Hoàng hôn buông xuống, đường phố thưa thớt dần, người người trở về nhà sum họp.
Vì quốc sư bệnh nặng, Hân Vân hoàn thành công việc liền chạy tới trạm dịch. Ai ngờ đi chưa được vài bước đã thấy mấy đạo nhân ảnh xẹt qua, định thần lại, nàng không khỏi kinh ngạc:
"Lung nhi? Kính Tư?!"
Nghi ngờ một chút, nàng cũng không suy nghĩ nhiều hơn nữa, lập tức phi thân theo sát bọn họ.
***
Thích khách chạy đến bìa rừng ven ngoại ô, nháy mắt dùng khinh công bay vào trong rừng cây.
Đúng lúc đó, Kính Tư cùng Ức Hàm cũng đã đuổi tới, nhưng lại không thể xác định thích khách ở phương nào.
"Kính Tư." Thanh âm Ngôn Hân Vân vang lên phía sau bọn họ.
Cả hau xoay người lại, quả thấy nàng đang ở đây.
Minh Ức Hàm quay mặt qua chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thuy-truong-thien-loan-hong-nhan/1363665/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.