19
Buổi sáng ngày hôm sau tôi không có tiết học nên chuẩn bị tới thư viện thì bạn cùng phòng đột nhiên hỏi tôi: "Mày không đem đồ ăn sáng cho Châu Quyện à?"
Tôi??
"Hắn ta chưa chắc đã ở trường, với cả cũng không cho tao đem tới đâu."
"Mày đúng là chẳng biết gì cả, mấy cô bạn gái trước của anh ta ai cũng mỗi sáng đều cầm đồ ăn sáng tới dưới tầng kí túc xá của anh ta hết."
Vậy sao?
Nghĩ mất mấy giây, cuối cùng tôi vẫn chạy đi mua đồ ăn sáng đem tới kí túc xá cho hắn ta.
"Anh dậy chưa? Có thể xuống đây một lát không?" Tôi gửi tin nhắn cho hắn.
Hiển nhiên là không trả lời.
Tôi xem đồng hồ, đã chín giờ rồi, muộn là tôi đến thư viện không còn tranh được chỗ ngồi đâu.
Lẽ ra tôi không nên mua đồ ăn sáng cho hắn ta, ném đi lại lãng phí rồi.
Tôi vẫn kiên trì gọi điện thoại cho hắn, đầu dây bên kia rất lâu mới có người nghe máy.
"Này, Châu Quyện." Lần đầu tiên gọi điện thoại cho hắn, tôi có phần ngại ngùng.
"Hửm?" Nghe giọng hắn xem ra vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
Xong rồi, có khi tôi đánh thức hắn mất rồi.
"Tôi đem đồ ăn sáng cho anh, anh có thể xuống đây lấy không?" Tôi nhỏ giọng nói, thật ra thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần vứt nó đi rồi.
"Không ăn." Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Mé!
Hắn từ chối rất thẳng thắn làm tôi chẳng biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thu-bat-quyen/2839942/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.