25
Tôi ngây ngốc, trong hang động giờ đây chỉ có tiếng hít thở và tiếng trái tim đang đập nhanh của hai chúng tôi.
Nói không rung động là nói dối.
Sau đó, khi mà cả hai đã bình tĩnh hơn một chút, chúng tôi mới từ từ đi ra ngoài. Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, từ giờ trở đi trong mắt tôi chỉ có một mình hắn.
"Cẩn thận một chút." Đi đến nơi có bậc thềm hắn sẽ nhắc nhở tôi, cũng không được tính là dịu dàng, thế mà lại khiến trái tim tôi thấy âm áp rất lâu rất lâu.
Hắn nhìn thấy đầu gối của tôi bị trầy xước, cũng không đề xuất muốn cõng tôi, tôi có chút thất vọng, sao chẳng giống trong tiểu thuyết tí nào vậy nhỉ?
"Nghĩ gì đó?" Hắn thấy tôi im lặng không nói gì liền hỏi.
"Ừm... không có gì." Tôi tự mắng bản thân cả ngày chỉ biết nghĩ cái gì đâu không.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói vào tai tôi: "Không phải không muốn cõng em... chỉ là bây giờ tôi không thể tiếp xúc với em quá gần được..."
"Hả? Tại sao?"
Hắn oán giận nhìn tôi: "Tôi là đàn ông, hôn lâu như vậy.... em thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
"Hiểu rồi." Hai má tôi nóng bừng vì xấu hổ.
"Hay là để em tự đi, anh không cần dìu em nữa." Tôi thật sự là vì nghĩ cho hắn đó.
"Chạm tay tí thôi, vẫn chưa đến nỗi đấy." Hắn nhìn tôi cười.
"Vậy... được." Tôi được hắn kéo ra ngoài, mặt đỏ như trái cà chua.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thu-bat-quyen/2839939/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.