Đợi đến lúc bốn người đuổi kịp Lão Đại và Cúc Hoa Kiêu Ngạo thì đã thấy Tây Hồ đẫ đến sớm hơn bọn họ một bước, bên cạnh còn có mấy người của bang hội Lưu Quang. 
Thu Thiên và Lão Tam cùng cưỡi một con hổ lớn, trên đường đi vẫn chưa kịp hoàn hồn, vẫn đang suy nghĩ đến những lời lão Tam nói. 
Az, 囧. 
Xa xa thấy bóng lưng nam tử mặc áo xanh quen thuộc, Thu Thiên lập tức bị cưỡng chế hoàn hồn lại. 
Nàng chà xát một chút ở trên láp tốp rồi đứng lên , trừng mắt nhìn, đôi tay vỗ nhẹ mặt mình, hít một hơi thật sâu, sau khi xác định được mình đã bình tĩnh, lúc này mới ngồi lại trên ghế. 
Nàng là ai chứ? Nàng là Giang Thu Thiên đó, một Giang Thu Thiên gặp chuyện gì cũng không biểu hiện ra mặt, tại sao có thể bởi vì một câu nói của lão Tam mà trong đầu lại bắt đầu loạn lên chứ? 
Không được, Tây Hồ cứ nói nhứ vậy, thì chắc chắn bọn lão Tam Tiêu Sái sẽ nghĩ là thật. 
Lặng lẽ liếc nhìn Tây Hồ, hắn đang cùng người của bang Lưu Quang nói gì đó. 
Ánh mặt trời chiếu từ phía sau lưng hắn tới, không thấy rõ gương mặt của hắn, lại vẫn nhưng cảm giác được hắn bình tĩnh và rộng lượng. 
Tây Hồ nhìn về phía nàng, cười dịu dàng với nàng một cái: "Thu Thiên, đến đây." 
Theo bản năng, Thu Thiên cũng điều khiển người tý hon màu tím trên màn hình đi tới bên cạnh Tây Hồ, đợi đến lúc nàng phản ứng kịp, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thien-mau-den-day/2082594/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.