Lục Mục Trì nhìn thấy ánh đèn trên tầng ba từ dưới lầu.
Đầu xe tông thẳng vào thùng thu gom quần áo cũ, thậm chí hắn còn chưa tắt máy xe mà đã lao thẳng lên lầu.
Hắn phải phế tên gian phu kia ngay lập tức!
Không biết vì tác dụng của rượu hay vì chạy quá nhanh mà Lục Mục Trì thở hồng hộc, hắn dồn hết sức lực vào chân, cửa sắt rỉ sét rung ầm ầm làm mấy mảnh vụn rơi xuống.
Mặt đất cũng rung theo.
"Yến Hạc Thanh! Mở cửa ra!" Hai mắt hắn đỏ như máu.
Lục Lẫm khép sách lại.
Yến Hạc Thanh giữ sách rất kỹ, những dòng ghi chú trên sách hệt như đánh máy, tinh tế xinh đẹp, chỉ có cuối trang hơi nhăn vì đọc nhiều lần.
Anh để nhẹ vào ngăn kéo.
Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa đột ngột bật mở, thứ đầu tiên đập vào mắt Lục Mục Trì là chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết, thân hình cao lớn này hiển nhiên không phải là Yến Hạc Thanh.
Mẹ kiếp!
Còn dám tự mình mở cửa à!
Gân xanh của Lục Mục Trì nổi lên, lập tức vung nắm đấm tới, "Gian phu ——"
Cửa mở nửa cánh, ánh đèn sáng ngời trong phòng chiếu vào gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, con ngươi đen thẫm sâu hun hút.
Lúc này Lục Mục Trì mới hoàn toàn thấy rõ anh.
Những lời chưa kịp thốt ra kẹt lại trong cổ, Lục Mục Trì từ tức giận chuyển sang kinh ngạc, cơn say cũng tan biến sạch, hắn lập tức thu lại nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827072/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.