Lục Lẫm chậm rãi bước đi.
Anh quan sát xung quanh, tòa nhà kiểu cũ, cầu thang vừa hẹp vừa dốc, người trưởng thành đi còn khó, huống chi là một đứa bé năm tuổi.
Lên tới tầng cao nhất, nắng chiều le lói bị lưới mắt cáo rỉ sét chặn lại bên ngoài, lối đi tối như mực tràn ngập mùi phế liệu.
Lục Lẫm rẽ trái rồi dừng lại trước cửa phòng thứ hai.
Cánh cửa không biết là màu gì đóng im ỉm, Lục Lẫm đưa tay gõ một cái.
Cộc.
Âm thanh đột ngột vang lên tựa như ảo thính, Lâm Phong Trí ôm đầu gối nấp trong góc, chậm chạp ngẩng đầu lên.
Y đeo một cặp kính cận tạm thời nhưng chẳng có tác dụng gì.
Y đã sắp mù.
Chắc nghe nhầm thôi nhỉ?
Ai lại tới chỗ sắp bị phá dỡ này chứ.
Nghĩ vậy, tim Lâm Phong Trí lại đập rộn trong nỗi chờ mong.
Kho chứa đồ này......
Chỉ có Yến Hạc Thanh biết.
13 năm trước, chính Yến Hạc Thanh đã trốn ở đây.
Đôi mắt khô kiệt của Lâm Phong Trí lóe lên ánh sáng hy vọng.
Cả ngày lẫn đêm y bị trận hỏa hoạn kia giày vò, y rất muốn nghe Yến Hạc Thanh nói tha thứ cho mình, đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Cộc cộc.
Hai tiếng gõ cửa lại vang lên khiến đôi mắt Lâm Phong Trí sáng ngời, y vịn tường muốn đứng dậy nhưng vì ngồi quá lâu nên hai chân tê cứng, vừa đứng dậy đã bị chuột rút không thể động đậy, y sốt ruột nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827051/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.