"Nhả ra." Tạ Cảnh Đình lên tiếng, hồ ly nhỏ vẫn cứ cắn giữ ở chỗ hổ khẩu của anh, đôi mắt cáo long lanh phát sáng, miệng phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ mềm xèo, tiếng kêu hơi rít lên một tí, rõ là đang bực.
Hổ khẩu bàn tay bị răng nanh của nhóc cáo cắn xuất hiện hai dấu răng rướm máu, Lan Trạch thấy máu thì nhả ra, chân sau vẫn đang đau âm ỉ, tiện thể giơ móng trước ấn vào chỗ hổ khẩu đè tay Tạ Cảnh Đình lại.
Tạ Cảnh Đình dễ dàng bóp lấy gáy Lan Trạch, xách Lan Trạch lên để sang một bên, bây giờ chân Lan Trạch bị thương không thể nhúc nhích, bé hồ ly lông bông xù nằm yên trong tay anh, anh thả tạm ở mép giường.
Anh cất kiếm phá ma đi, tìm thuốc trị thương trong tủ, băng bó qua cho mình.
Tạ Cảnh Đình băng bó xong mới quay lại mép giường, hồ ly bé đã cuộn người lại, phát hiện ra động tác của anh thì trợn to mắt nhìn anh với vẻ cảnh giác.
Cả người Lan Trạch đều đang đề phòng, vừa nãy cậu đã cắn người ta, tiểu đạo sĩ mà tức lên có khi cậu ăn đòn mất.
Tai cậu cũng vươn thẳng, một phần lông trên người dựng đứng lên theo, song Tạ Cảnh Đình không làm gì cậu hết, chỉ nhẹ nhàng bóp lấy chân móng cậu, vạch chân sau cậu ra kiểm tra vết thương ở đó.
Trước đó chưa quan sát kĩ, Tạ Cảnh Đình nhấc chân bé cáo lên, thấy thương thế không có gì đáng ngại thế là thả chân Lan Trạch xuống, tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3458521/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.