Lúc mở mắt ra Lan Trạch cảm nhận được cái chạm nóng ấm từ cơ thể, trí nhớ hơi lộn xộn, chỉ nhớ là mình bị tách ra khỏi mẹ, mẹ chết trong tay đạo sĩ để bảo vệ mình, mình cũng bị thương rồi ngất xỉu trong hang núi.
Chân móng trắng mềm mại được ai lau sạch sẽ, Lan Trạch khịt mũi ngửi, có vẻ người cũng thơm nức, đôi mắt hồ ly của cậu đảo sang, đập ngay vào mắt là một gương mặt đẹp đến rúng động hồn phách.
Thiếu niên mặc quần áo màu đen, có hoa văn lờ mờ, gương mặt đẹp rực rỡ đáng xiêu lòng, cậu chưa bao giờ trông thấy ai xinh đẹp tới mức này.
Hiện giờ cậu đang nằm trong lòng thiếu niên, thiếu niên đang chải lông cho cậu, chỗ bị thương đã được băng bó cẩn thận, thiếu niên hơi rũ mắt, lông mi đen nhánh rủ đều, sống mũi cao thẳng hắt ra cái bóng.
Lan Trạch là một con cáo bé nhỏ, cậu từng gặp nhiều người lắm, mà vẫn thấy thiếu niên trước mắt đây đẹp quá đi mất thôi, thực sự ăn đứt cả Quỷ vương ca ca luôn ấy.
"Chít." Lan Trạch chỉ có thể kêu bằng cái giọng non trẻ, cậu vừa mới trưởng thành cách đây vài hôm, giọng nói chưa đổi, nghe cứ mềm èo, có vẻ yếu ớt.
Hai chân cậu đang gác trên chân thiếu niên, thiếu niên phát hiện ra cậu đã tỉnh lại, nói với cậu: "Đừng ngọ nguậy kẻo đụng phải vết thương."
Lan Trạch mở to đôi mắt hồ ly, đầu nhọn tai cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3458520/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.