Chương trước
Chương sau
Đến tối Thường Khanh cùng Tống Hoa gác đêm bên ngoài, nửa đêm Lan Trạch giật mình thức giấc vì tiếng động, Tống Hòa thông báo: "Đốc chủ, truy binh đến rồi."

Thế là giữa đêm Lan Trạch lên xe ngựa, em để tâm đến thương thế của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình dắt Lan Trạch, tay áo màu đen có thêm một vòng băng vải, lúc nãy Lan Trạch vừa mới băng bó.

"Đốc chủ." Màn xe ngựa được vén lên, Lan Trạch sờ vào cánh tay Tạ Cảnh Đình, hỏi: "Vết thương của đốc chủ sao rồi ạ?"

Tạ Cảnh Đình nói: "Không sao."

Xuyên qua màn che, Lan Trạch nhìn lướt thấy những bóng đen vùn vụt trôi đi, lửa đuốc loáng thoáng ẩn hiện trong màn đêm, dù Tạ Cảnh Đình bảo không sao nhưng em vẫn lo lắng, em thấy sắc mặt Tạ Cảnh Đình hơi nhợt nhạt, chẳng giống không sao một tí nào.

Càng lúc ánh lửa càng sáng hơn, tiếng đao kiếm va chạm vang ngay bên tai, chỉ cách xe ngựa đúng một bức tường, Lan Trạch mở to mắt, những cái bóng đổ vào bên trong qua kẽ hở màn che, máu bắn lên vách xe.

Xe ngựa lao nhanh về phía trước, chợt có mũi tên xuyên thủng thân xe, rõ ràng lần này số người đã tăng hẳn so với hôm qua, Thường Khanh nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ, ta với Tống Hòa sẽ theo ngay sau, đốc chủ dẫn tiểu công tử đi trước đi."

Ngay sau đó ánh kiếm lóe lên, Thường Khanh tránh khỏi lưỡi kiếm, vỏ kiếm đập phải lưng ngựa, Tạ Cảnh Đình kéo màn che ra, Thường Khanh Tống Hòa với đám người áo đen đến hành thích đang lao vào ghìm chân nhau.

Chỉ có một nhóm ở lại, rõ ràng truy binh nhằm thẳng vào họ, Lan Trạch ở cạnh bạo dạn hé rèm ra nhìn, đám áo đen đang cưỡi ngựa đuổi theo đằng sau.

Gương mặt Lan Trạch bị gió lạnh quất rào rạt đau rát, mọi người đi gấp quá nên quên cầm bao nhiêu thứ, Lan Trạch còn đang đeo tay nải của em, em luôn giữ sát bên mình.

Một luồng sáng bạc vung lên, Lan Trạch rụt đầu vào ngay, mũi tên cắm thẳng vào bệ cửa sổ xe, màn che thốc lên theo, tiếng vù vù vang bên tai Lan Trạch.

"Đốc chủ, chúng sắp đuổi kịp rồi ạ."

Lan Trạch thò đầu từ trong xe ra, kéo lấy một góc tay áo của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình giữ dây cương bằng bên tay bị thương, xe ngựa đang lao đi với tốc độ cực kì nhanh, em nhìn sang, chú ý thấy băng vải quấn quanh cánh tay Tạ Cảnh Đình đã rỉ máu.

Tạ Cảnh Đình dành ra một bên tay để túm lấy Lan Trạch, sợ Lan Trạch rơi xuống đất, nói với Lan Trạch: "Ta biết, Lan Trạch quay vào trong đi, đừng thò tay ra ngoài đấy."

Lan Trạch làm đúng theo chỉ dẫn, đường xá tròng trành, họ chạy liên tục hai canh giờ liền, cắt đuôi được truy binh trước khi trời sáng, vẫn còn một hai kẻ bám theo bị Tạ Cảnh Đình giết mất.

Em ngồi im thin thít trong góc xe ngựa suốt, bây giờ trông thấy thi thể không còn sợ như trước nữa, chắc đã có người ra lệnh liều chết, rõ là đối phương chỉ muốn lấy mạng Tạ Cảnh Đình, không hề nương tay.

Tạ Cảnh Đình bị thương nhẹ, có máu tươi chảy ở cổ tay, thi thể của thị vệ bị vứt vào rừng, sau đó Tạ Cảnh Đình đi thêm một canh giờ nữa, xác định không còn truy binh xong mới gọi Lan Trạch xuống.

Bây giờ hai người đã hoàn toàn mất liên lạc với Tống Hòa Thường Khanh, chỉ có vào thành mới tụ họp được.

"Lan Nhi." Tạ Cảnh Đình gọi một tiếng, Lan Trạch đi ra khỏi xe ngựa, em ngồi xe suốt dọc đường, hơi say xe buồn nôn, gương mặt cũng nhợt nhạt, em trông thấy sắc mặt Tạ Cảnh Đình còn tệ hơn nữa, lo lắng đã vượt qua cả cảm giác nôn nao trong cổ họng mình, em túm lấy tay Tạ Cảnh Đình không chịu thả ra.

"Đốc chủ... ngài có sao không?"

Lan Trạch được dắt đi, em nhìn Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình bảo "không sao", nắm chắc tay Lan Trạch.

Tạ Cảnh Đình đổi xe ngựa được vài thứ, dẫn em lên núi, tìm một hang động làm chỗ nghỉ tạm.

Sau đây có lẽ Hạ Ngọc Huyền sẽ lục soát cả thành, hai người chỉ có thể ở lại bên ngoài, không thể đến thôn xóm mà cũng không thể vào thành.

Hang núi rất thô sơ, chẳng có gì cả, chỉ được cái vị trí kín đáo, ở yên bên trong sẽ không dễ bị phát hiện. Không khí ẩm ướt lành lạnh, Tạ Cảnh Đình lấy rơm rạ cùng áo khoác ngoài trải chỗ cho Lan Trạch, thế là Lan Trạch ngồi vào đó.

Lan Trạch để ý là sắc mặt Tạ Cảnh Đình rất tệ, trong hang rất lạnh, em nhỏ giọng nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ, nô tài đi nhặt ít cành cây nhé ạ, lát thôi là về."

Em vừa đứng dậy Tạ Cảnh Đình đã cầm cổ tay em, nói với em: "Lan Nhi cứ ở lại đây."

Nói xong Tạ Cảnh Đình đi ra ngoài luôn, lần này thì thời gian khá dài, Lan Trạch chỉ có thể ở yên tại chỗ ngồi không chờ đợi, nửa canh giờ sau Tạ Cảnh Đình mới về.

Tạ Cảnh Đình mang về ít củi đốt cùng lương khô bánh thịt, cả một suất bánh nước đường nữa.

Củi lửa nhóm lên, Lan Trạch ngồi yên chỗ cũ, em nhìn vào chỗ bánh nước đường với vẻ sửng sốt, không kìm được trông sang Tạ Cảnh Đình, bưng điểm tâm mà bứt rứt không biết làm sao, mặt cũng ửng đỏ.

Rất lâu sau em mới nói: "Đốc chủ, không phải là ngày nào nô tài cũng cần ăn điểm tâm đâu ạ..."

Điều em mong hơn là Tạ Cảnh Đình đừng bị làm sao, Tạ Cảnh Đình mà có vấn đề gì thì chắc em còn không nuốt nổi cơm ấy chứ.

Lan Trạch cảm nhận được tâm trạng như khi em lo lắng cho mẹ, nếu Tạ Cảnh Đình không sao thì có lẽ em chẳng cần phải nghĩ ngợi chi, giờ Tạ Cảnh Đình bị thương, trái tim em cũng thắt lại, thấp thỏm bất an theo.

Tạ Cảnh Đình ừm một tiếng, tầm mắt nhìn em tăng thêm nhiệt độ, nói với em: "Tiện đường thì mua giúp Lan Trạch thôi mà."

"Đốc chủ cho nô tài xem vết thương nào."

Lan Trạch bỏ bánh nước đường sang một bên, em tháo tay nải của mình, may là em còn để hai bình thuốc trong này, em thấy Tạ Cảnh Đình cởi áo khoác ra, vết thương tên bắn trên cánh tay, ngoài ra có cả vết thương đao chém nữa.

Vết tên bắn bị lây nhiễm độc tố, một vài chỗ vẫn còn màu đen, Lan Trạch rải bột thuốc, dùng khăn tay ướt lau sạch rồi băng bó cả hai vết thương lại.

Trong lúc băng bó dáng vẻ em rất nghiêm túc, hiếm khi Lan Trạch chăm chú được đến thế này, lạ lẫm mà thu hút thực sự, Tạ Cảnh Đình rũ mắt ngắm em suốt.

"Đốc chủ, không có xe ngựa, tiếp theo mình sẽ đi kiểu gì ạ."

Lan Trạch xử lí vết thương của Tạ Cảnh Đình xong xuôi, em chỉ gặm non nửa cái bánh thịt, phần còn lại để dành cả cho Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình nói với em: "Dùng xe ngựa chắc sẽ bị phát hiện, mai mình phải đi đường khác."

Dọc đường đã rất tròng trành bất ổn, họ cũng không ở lại hang núi được lâu, buổi tối hôm ấy lại có truy binh vào núi lục soát, Lan Trạch và Tạ Cảnh Đình ở yên trong hang, Lan Trạch ngồi cạnh Tạ Cảnh Đình không dám hó hé, hai người đi ra từ đường khác, vì có Tạ Cảnh Đình ở đây nên Lan Trạch lại cũng không sợ bị bắt lắm.

Hạ Ngọc Huyền đã ra lệnh tối hậu, truy binh phát hiện được phải diệt khẩu ngay, chỉ cần để lại Lan Trạch còn sống.

Trên đường hai người chạm trán một đội truy binh, Tạ Cảnh Đình lại chịu thêm mấy vết thương nữa, Lan Trạch trốn bên trong bụi cây, em không làm được gì cả, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Tạ Cảnh Đình bị thương.

Đao Tú Xuân sượt qua gò má Tạ Cảnh Đình, để lại một vết mỏng cạn trên mặt Tạ Cảnh Đình, ngay sau đó máu tươi tóe ra, thi thể thị vệ đổ gục, lúc này Tạ Cảnh Đình nhìn sang hướng Lan Trạch.

Gương mặt Tạ Cảnh Đình dính máu nhòe ra, tô thêm một phần diêm dúa, diện mạo rực rỡ vô cùng mê hoặc, y đứng yên tại chỗ gọi tên Lan Trạch.

"Lan Nhi."

Lan Trạch cuộn mình yên ắng như một con thỏ, nghe thấy Tạ Cảnh Đình gọi em cái là tai em nhúc nhích, chui từ trong xó ra, nhào vào lòng Tạ Cảnh Đình.

Tình cảnh này khiến cho thị vệ chạy đến truy đuổi hơi vướng tay, đằng trên không cho phép động vào Lan Trạch, thị vệ không dám khiến Lan Trạch bị thương, nhưng mà lợi dụng thì không sao, lần này bèn lợi dụng bắt lấy Lan Trạch làm Tạ Cảnh Đình suýt phải chịu trói.

Hai người trốn thoát được, Tạ Cảnh Đình cũng bị thương nặng, buổi tối hôm đó lên cơn sốt cao.

Mấy ngày nay Lan Trạch đi theo Tạ Cảnh Đình suốt, Tạ Cảnh Đình chưa từng bắt em chịu đói, trải qua tận mấy bận hiểm nguy mà Tạ Cảnh Đình không hề để em bị thương tí nào.

"Đốc chủ." Lan Trạch gọi tên Tạ Cảnh Đình hai ba lần, Tạ Cảnh Đình không hề phản ứng, vừa nãy đã khâu vết thương vào rồi, vết thương ở bụng nóng bất thường, máu tươi ấm nóng rỉ ra từ băng vải, Lan Trạch bôi thuốc lại cho Tạ Cảnh Đình lần nữa.

Lan Trạch sờ thử lên trán Tạ Cảnh Đình, đã mấy ngày liền Tạ Cảnh Đình không hề chợp mắt, giờ đang nhắm nghiền mắt lại, gương mặt tái mét, môi mỏng hơi mím, tóc đen xõa ra sau lưng, vẻ yếu ớt mong manh kiều diễm thành ra lấn át.

Ngón tay chạm vào mảng da nóng ấm, Lan Trạch rụt tay về như bị bỏng, em không đem theo thuốc thang hạ sốt, giờ đang ở ngoài thành, việc tìm thuốc trị thương có vẻ không thực tế lắm.

Em không biết đường mà cũng không yên tâm để Tạ Cảnh Đình ở lại đây một mình.

Lan Trạch nhúng ướt khăn tay bằng nước băng tan rồi chườm lên trán Tạ Cảnh Đình, đắp nốt cả áo khoác ngoài đang trải dưới sàn lên cho Tạ Cảnh Đình, chấm nước thấm vào khóe môi Tạ Cảnh Đình.

Em ngồi cạnh trông nom, lo truy binh sẽ tìm đến, chống mắt lên suốt không dám đi ngủ, buồn ngủ tới mức sắp chảy nước mắt đến nơi, em cấu lòng bàn tay mình chớp mắt mấy cái, cố nén cơn buồn ngủ lại.

Lan Trạch vừa mệt vừa lạnh, chốc chốc lại sờ lên trán Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình không có dấu hiệu tỉnh lại, em rất buồn rầu, môi mím lại thật chặt, ngồi một bên độc thoại với mình.

"Bao giờ đốc chủ mới tỉnh..."

"Một mình nô tài ở đây sợ lắm ạ."

Lan Trạch đập vài cái lên chân mình, em thay khăn cho Tạ Cảnh Đình một lần, khăn được gấp rất gọn gàng vuông vức, em duỗi tay ra sờ thử tay Tạ Cảnh Đình, ngón tay Tạ Cảnh Đình lạnh cóng.

Thế là em áp tay Tạ Cảnh Đình vào lòng mình ủ ấm, chờ ấm hẳn lên rồi mới thả về, từ bé mẹ đã hay bảo em là cái bếp lửa nhỏ, người em luôn rất ấm áp, bây giờ Tạ Cảnh Đình cứ rét căm căm, em không thích lắm.

"Đốc chủ cứ như cục đá ấy." Lan Trạch vừa than vãn vừa nhìn Tạ Cảnh Đình, đầu em cọ vào vai Tạ Cảnh Đình, cuộn mình làm ổ trong lòng Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình chìm vào hôn mê, y không mở mắt ra nổi, cả người bị thôn tính bởi giấc mơ sặc sỡ kì dị, rồi lại quay về với đêm tuyết mười lăm năm trước.

Trận tuyết trăm năm mới có một lần đổ xuống kinh thành, Tạ Cảnh Đình... Chắc phải gọi là y thời thơ ấu, Kê Như Tuyết.

Lửa... Lửa cháy ngập trời tạo thành sự đối lập sâu sắc với cảnh tuyết lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, tuyết lớn bằng lông ngỗng dập sạch ánh lửa, che đậy hết thảy biến cố im lìm tuyệt đối bên trong hoàng cung.

Vợ chồng Thành vương cùng hoàng hậu Dung kính trọng hòa thuận, hoàng hậu Dung từng sinh một con trai, hôm ấy là đêm tuyết, tuyết tan trời lại sáng, tựa sương nơi viền gương.

Ban tên Như Tuyết, hôm ấy cao tăng ngoại vực trông trời thấy có hiện tượng lạ, được hoàng hậu Dung triệu kiến.

Cao tăng nói số mệnh của tam hoàng tử đặc biệt, ở lại hoàng cung có lẽ sẽ bỏ mạng lúc niên thiếu, thế là hoàng tử mới chào đời được đưa ra khỏi cung, ở trong chùa Vạn Tướng quanh năm với thân phận con của ngoại thần.

Chỉ có dịp sinh nhật hàng năm mới được vào cung yết kiến mẹ ruột, năm ấy vương gia khác họ Cơ thị về triều, trong cung bày tiệc.

Cơ thị nắm trong tay binh quyền hai mươi vạn, sau buổi lễ tiệc thì hoàng cung gặp hỏa hoạn, Thành vương, Dung hoàng hậu, trưởng công chúa, tứ hoàng tử nhỏ tuổi, cùng với cung nhân thị thiếp, mọi người đều chết hết trong trận cháy lớn ấy.

Tạ Cảnh Đình tận mắt chứng kiến tất thảy giữa cơn hỏa hoạn, Thành vương bị ép tự vẫn, hoàng hậu Dung nổi danh mỹ mạo, bị ngoại thần làm nhục, trưởng tỷ ấu đệ của y thì bị kích dài xuyên qua đóng thẳng vào cột.

Ánh sáng trong điện vặn vẹo, thi thể của chị gái em trai ở ngay phía trước, tiếng cười của Cơ thị cứ như sấm sét, gió tuyết lạnh lẽo trơ trọi, hôm ấy rất đông thần tử phối hợp trong ngoài với Cơ thị, âm mưu cướp quyền đoạt nước.

Họ Vinh ở Giang Châu, họ Lý ở Trần Tuy, họ Nguyễn ở biên ải... họ Chu ở Thành Quang.

Lửa đốt hòa quyện với máu tươi lấp đầy giấc mơ, Tạ Cảnh Đình nằm giữa tất thảy, y chưa thể tự mình ra tay giết chết Cơ thị, con của Cơ thị mê muội bạo ngược, tay gã đã dính không biết bao nhiêu máu tươi.

Y ở lại chùa Vạn Tướng đến năm mười tám tuổi, lời Phật khó xua đi mối thù mất nước, y tự mua dây buộc mình, gần như đã trông thấy rõ kết cục của bản thân.

Nếu khôi phục triều cũ thất bại, có lẽ y cũng sẽ giống như thi thể trên cột, đến chết không được toàn thây.

Tạ Cảnh Đình bị vây kín trong cơn lửa dữ, mẹ đẻ bị cưỡng bức cầu cứu y, phụ thân mặt mũi trách cứ, chị gái xưa nay tinh tế dịu dàng đang phẫn nộ nhìn y, em trai nhỏ tuổi gọi y là huynh trưởng.

Tại sao y không chết trong đám cháy ấy.

Tiếng hát trúc trắc xa xôi vang vọng bên tai, Tương nữ oán... Khúc nhạc hoàng hậu Dung sáng tác, rõ ràng là ca khúc oán hận âm thầm, Lan Trạch hát lên lại có sự hân hoan cởi mở.

Tạ Cảnh Đình tuổi thiếu niên nằm lại trong tuyết ba ngày ba đêm, cả người y đã lạnh cóng đông cứng lại, để không bị Cơ thị nghi ngờ, y chưa từng nhúc nhích một tí nào, ở yên trên nền tuyết, rồi bị đem đi cùng cả với chỗ xác chết người hầu.

Tuyết tan đi trong mắt rồi hòa với máu tươi, loang ra thành cả một hồ máu trên mặt đất.

Trái tim y nặng nề buốt giá hệt như nhiệt độ cơ thể y lúc ấy, cơn hốt hoảng làm y không phân biệt nổi mơ hay thực nữa, khúc nhạc Tương nữ oán vấn vít bên tai, lẫn vào với tiếng tự nhủ độc thoại của thiếu niên, chung nhau vang vọng.

Dần dà cảnh tượng phía trước tan đi từng chút một rồi biến mất như bụi bặm cũ kĩ, cuốn theo nốt cả màu tuyết và màu máu.

"Bao giờ đốc chủ mới tỉnh lại, nô tài hơi lo cho đốc chủ."

"Có phải tại muốn được nô tài chăm nom nên đốc chủ mới không chịu tỉnh không?"

"Thế nô tài hôn đốc chủ một cái là được chứ gì."

"Nô tài không ăn điểm tâm cũng được mà, đốc chủ không cần phải ngày nào cũng đi xa thế đâu, nô tài nhịn đói một hai hôm không sao hết..."

"Đốc chủ, nô tài bắt đầu thấy sợ rồi."

Lan Trạch nhỏ giọng oán trách, vừa nãy em thấy nét mặt Tạ Cảnh Đình không bình thường, đoán là có khi Tạ Cảnh Đình gặp ác mộng, em lo Tạ Cảnh Đình bị bóng đè, bèn cất giọng hát tiểu khúc.

Quả nhiên vẻ mặt Tạ Cảnh Đình trông khá hơn hẳn, em đã hơi đói, Lan Trạch không dám ăn chỗ bánh thịt còn lại, nếu Tạ Cảnh Đình vẫn chưa tỉnh dậy thì có khi hai người họ sẽ hết đồ ăn mất.

Vẫn còn kha khá củi đốt, Lan Trạch lấy một ít bánh thịt hòa vào nước nấu thành cháo, bản thân em ăn chút xíu, rồi đút cho Tạ Cảnh Đình.

Em đã có kinh nghiệm đút cho bệnh nhân, Lan Trạch cạy miệng Tạ Cảnh Đình ra, đưa cháo trong miệng mình sang, bị vẩy ra một ít, dù sao cũng mớm được nửa bát vào bụng.

Khi Tạ Cảnh Đình tỉnh lại vào đêm ngày thứ hai thì Lan Trạch đang ôm lấy áo khoác ngoài thiếp ngủ, nghe có tiếng động Lan Trạch tỉnh dậy luôn, chú ý ngay đến vệt đỏ gay mất tự nhiên trên mặt Tạ Cảnh Đình.

"Đốc chủ." Lan Trạch lập tức phấn chấn hẳn lên, em vội lao vào lòng Tạ Cảnh Đình, chóp mũi cay cay, lúc nhào tới em đặc biệt tránh vết thương của Tạ Cảnh Đình ra.

Ánh mắt Tạ Cảnh Đình đen kịt, thiếu niên trong lòng nhỏ nhắn mềm ấm, chỉ mới hôn mê vẻn vẹn một ngày thôi mà Lan Trạch đã khiến bản thân em nhếch nhác hết cả, búi tóc hơi lệch, trông chắc là tự buộc, thắt đai lưng không chặt, nhìn gương mặt bé xíu cũng tiều tụy luôn nữa.

Y cầm lấy cổ tay bé con kiểm tra một lượt, Lan Trạch không sao cả, tay chân nóng bừng, mặt cũng ấm áp, mỗi tội quấn người không chịu thả tay.

"Đốc chủ." Lan Trạch lại gọi thêm một tiếng mềm nhũn, Tạ Cảnh Đình tỉnh lại là em yên tâm rồi, em chớp chớp mắt cố nhịn không khóc, nhỏ giọng hỏi: "Đốc chủ có còn đau đầu không ạ."

Em sờ vào thấy vẫn hơi bỏng, vẫn chưa hạ sốt hẳn.

"Không đau." Gương mặt Tạ Cảnh Đình ửng màu đỏ gay, dung mạo diễm lệ quá mức, Lan Trạch nhìn thôi mà cũng hơi xấu hổ, sao Tạ Cảnh Đình đẹp thế này làm gì, em vừa vui vẻ vừa lo lắng, còn chưa phản xạ được thì đã bị Tạ Cảnh Đình ôm chặt lấy.

"Mỗi tội trong mơ hơi nhớ Lan Trạch thôi."

Hai hôm nay tinh thần Lan Trạch đều căng như dây đàn, bây giờ mới thả lỏng đôi chút, em giật mình trước cảm xúc nồng đậm mãnh liệt trong con ngươi Tạ Cảnh Đình, màu mực quá sâu bừng lên nhiệt độ tựa lửa cháy, dường như có thể thiêu đốt em, khiến em nóng chảy, làm em tan thành một vũng nước ấm áp, hòa vào làm một cùng y.

Đôi môi em được hôn lên, Lan Trạch ngơ ngẩn ngồi đơ ra tại chỗ, tóc tai hãy còn đang rối bù. Em không hề biết rằng hóa ra khúc nhạc hát nghe dở tệ cũng có thể rung cảm trái tim người ấy, cháo mặn nấu từ bánh thịt cũng có thể chạm tới người ấy khiến người ấy xúc động, những câu lải nhải của em cũng có thể xua đi cảnh mộng băng giá cho người ấy.

Lan Trạch chỉ biết thích nghi, lâu nay em luôn tuân theo Tạ Cảnh Đình, môi lưỡi đau nhói lên, em đau đến nỗi suýt chảy nước mắt, hình như Tạ Cảnh Đình biết đã làm em đau, khẽ khàng hôn lên dái tai em dỗ dành em.

"Đốc chủ... người đốc chủ còn đang bị thương." Đầu óc Lan Trạch choáng váng mịt mờ, cảm giác cứ bồng bềnh lơ lửng.

Em chưa quên vết thương trên người Tạ Cảnh Đình, khẽ đùn đẩy thoái thác, giọng Tạ Cảnh Đình khàn đi, đã cởi nơ bướm mà em tự buộc ra luôn rồi.

"Ta nhẹ thôi là được... Lan Nhi ngồi lên đi."

Mặt Lan Trạch ngay lập tức đỏ cháy, giọng nói quyến rũ vang vọng bên tai em, vành tai em cũng đỏ lên không thể kiểm soát, đầu ngón tay trắng mảnh đang níu lấy góc áo Tạ Cảnh Đình siết lại.

Đường nét toàn thân em căng ra, hai tay vòng lên cổ, đôi môi đỏ tươi bị cắn thành dấu răng, gò má đỏ gay bừng bừng, tóc ướt mồ hôi dính sát vào bên mặt.

Đôi mắt mênh mang nước ngập tràn tình ý, sau tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn bật ra, Lan Trạch cắn một cái vào vai Tạ Cảnh Đình.

Vết thương của Tạ Cảnh Đình hở ra, lần đầu tiên Lan Trạch rơi vào cảnh giới tự kiểm điểm bản thân, vì thường ngày em luôn chiều theo Tạ Cảnh Đình, bây giờ sắc mặt Tạ Cảnh Đình lại trắng bệch nữa, mà... vẫn chưa mềm đi được.

"Đốc chủ..." Lan Trạch lí nhí: "Đốc chủ nên lưu ý sức khỏe mới phải."

Em trông thấy nét mặt có phần u ám của Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch lại không kìm được mà mềm lòng, một lúc lâu sau em mới nói nhão nhoẹt: "Thế đốc chủ đừng ngọ nguậy lung tung, nô tài giúp đốc chủ là được."

Đôi tay của Lan Trạch trắng mảnh như ngọc, tay em bé nhỏ, hai cái tay còn không cầm được kín bàn tay của Tạ Cảnh Đình chứ đừng nói gì là cầm những thứ khác, làm gì cũng tốn sức, trước ngực đau nhói.

Chỗ da mỏng manh bị rách, cứ thấy râm ran thế nào.

Em phát hiện ra Tạ Cảnh Đình nhìn em suốt, hình như tay em lại bé đi tí nữa, không kiểm soát được đỏ bừng hết mặt, em nhỏ giọng lầm bầm một câu rồi lại ngoan ngoãn bắt tay làm tiếp.

Do hai người giày vò lăn lộn như thế nên hôm sau Tạ Cảnh Đình lại lên cơn sốt, thuốc bôi vết thương không đúng bệnh, sau khi rách ra thì vết thương càng khó lành hơn.

Lúc Tạ Cảnh Đình hôn mê Lan Trạch dự định đi ra ngoài tìm ít thảo dược, xét cho cùng em cũng nhận ra được một vài loại, hoặc có thể nghĩ cách đi vào trong thôn tìm mua thuốc.

Em lấy áo khoác ngoài đắp kín cho Tạ Cảnh Đình, để hết bánh thịt với bánh nước đường ngay cạnh tay Tạ Cảnh Đình, có cả nước trà em rót sẵn rồi nữa.

Chuẩn bị đầy đủ xong, Lan Trạch lấy bùn quệt lên mặt mình rồi đi ra ngoài.

Chỗ họ đang ở cách thôn làng không xa, Lan Trạch cầm theo ít bạc, vừa mới đổi thuốc trị thương với bà cụ thì khóe mắt Lan Trạch liếc thấy gì đó, tay đang trả tiền hơi khựng lại.

"Sao vậy cháu?"

Giọng của bà cụ giúp Lan Trạch đang ngơ ngẩn chợt tỉnh hồn, bình thường Lan Trạch dốt nát, lúc này đây chỉ có đúng một suy nghĩ hiện ra rõ rệt trong đầu em.

Không thể để người khác biết được bây giờ Tạ Cảnh Đình đang trọng thương hôn mê chưa tỉnh.

"Bà ơi, lúc nãy cháu nói nhầm ạ, cháu muốn lấy bánh nước đường cơ ạ."

Lan Trạch cầm bánh nước đường đi.

Em bước theo hướng ngược lại, một góc áo khoác hoa văn hạc xuất hiện nơi khóe mắt, ngước lên chạm phải đôi con người màu trà sâu xa lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.