Lan Trạch bị bóp mặt, rồi Tạ Cảnh Đình thả em ra ngay làm em cứ thấy bứt rứt, em bám sát cạnh Tạ Cảnh Đình, theo dõi Tạ Cảnh Đình viết thư, trong thư có rất nhiều tên người em đều không biết.
Mãi mới được nghỉ ngơi, ở đây sẽ không có lũ buôn người, chỉ lát sau Lan Trạch đã leo lên giường đi ngủ, em nhanh chóng phát giác thấy mùi hương thân thuộc, tự động chui vào lòng Tạ Cảnh Đình, tìm tư thế thoải mái mà nằm.
Hơi thở của Tạ Cảnh Đình len vào bên môi, Lan Trạch mơ màng lờ mờ hé mắt ra, xong đỏ mặt ngay, dây buộc quần áo em đã bị cởi ra, bắp chân còn đang gác lên người Tạ Cảnh Đình nữa chứ.
"Đốc chủ..." Lan Trạch tỉnh táo lại luôn, Tạ Cảnh Đình hôn em là em mở miệng theo phản xạ, ý thức được điều này làm Lan Trạch lập tức thẹn vô cùng tận, em trợn to mắt lên mất hứng nói: "Nô tài ngủ rồi cơ mà."
Lại đi táy máy làm em dậy, chắc gì chốc nữa đã ngủ lại được.
Tạ Cảnh Đình: "Ban ngày tự Lan Trạch nói đấy chứ."
Vừa nói vừa hôn lên đầu ngón tay em.
Đầu óc Lan Trạch mịt mù, đầu ngón tay em bị hôn bỏng cháy, một lúc lâu sau em mới phản ứng lại được là ban ngày mình nói cái gì, em chỉ mặc mỗi một lớp áo trong, bị cởi luôn ra rồi.
"Chẳng phải nô tài đã bảo là... không phải ý đấy mà." Vế còn lại của Lan Trạch bị nuốt mất, em rên rỉ mấy tiếng, dịu hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3455128/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.