Chương trước
Chương sau
Mùa xuân đến, mọi người bắt đầu bận rộn lu bù.
Bốn người Yến Hằng, Tề, Giác, Hồ đại biểu cho cấp lãnh đạo mới của bộ lạc. Hiện tại họ đang thương nghị mấy chuyện trọng yếu cần làm trong mùa xuân này.
Mấu chốt nhất là phải xây đủ nhà cho mọi người, không thể cứ để họ sống mãi trong sơn động được, sinh hoạt tính phúc nhà người ta phải làm sao!?
“Vậy chúng ta cần phải thảo luận việc an bài nhân thủ đi.” Yến Hằng cũng không quá rõ năng lực lao động của giống cái bộ lạc Kỳ Sơn.
“Hiện tại là mùa xuân, hôm qua ta đã dẫn người đi xung quanh thăm dò, dã thú trong rừng đã bắt đầu hoạt động lại, giống loài cũng rất phong phú, cho nên việc tổ đội đi săn nhân có thể rút bớt người lại, khoảng chừng 20 người là có thể.” Giác nói.
“Vậy số còn lại cứ tập trung xây nhà hết đi. Bên phía giống đực chúng ta có thể hỗ trợ nấu cơm.” Hồ bổ sung.
“Quyết định vậy đi. Ta cũng đi giúp xây nhà.” Yến Hằng lên tiếng.
Mấy người nhớ đến năng lực của Yến Hằng nên chẳng ai nghi ngờ, tuần tự đáp ứng.
Hiện đã vào xuân, vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở, Yến Hằng dự định đi tìm vài loài thực vật có thể ăn được, đồng thời đào một ít cây ăn quả về trong bốn phía quanh bộ lạc luôn.
Yến Hằng nghĩ nghĩ, bèn nói: “Xây nhà xong, ta hi vọng có thể nhờ vài người bảo vệ mình tiến vào rừng vài đợt, ta muốn tìm một ít thực vật có thể ăn được.”
Thấy mọi người không chớp mắt nhìn hắn, Yến Hằng tiếp tục: “Giống như loại khoai lang lúc trước chúng ta ăn đấy, ta trồng nó ở bình nguyên trước sơn động, đợi đến lúc sắp vào mùa tuyết rơi thì đào ra làm lương thực dự trữ, thực vật như thế có rất nhiều, nếu chúng ta có thể kiếm và trồng được một phần nhỏ thôi, cơ bản mà nói chắc hẳn không cần lo lắng vấn đề lương thực nữa. Chúng ta cũng có thể đào một ít cây ăn quả về, cứ trực tiếp trồng xung quanh bộ lạc, về sau nếu muốn hái trái cây, không cần phải tiến vào rừng sâu nguy hiểm, giảm thiểu rất nhiều rủi ro.”
Vừa nghe Yến Hằng giải thích xong, mọi người rơi vào trạng thái tự hỏi.
Thú Nhân ở đây hoàn toàn chưa từng suy xét qua vấn đề gieo trồng này nọ, sau khi nghe Yến Hằng nói, đột nhiên thấy sao mà có lý quá nha, nếu quả thật làm như vậy, này ngược lại là một phương pháp tốt đấy.
Rõ ràng đạo lý đơn giản như vậy, sao trước giờ không ai nghĩ đến vậy ta? Quả nhiên là sứ giả Thú Thần? Nghĩ thiệt là chu đáo. Mọi người đồng loạt gật đầu chấp nhận.
Suy xét đến nhân tố ở thú thế ‘nhất hùng nhiều thư’, nhà hiện tại họ xây không thể giống loại Yến Hằng tạo trước kia, ngược lại có thể phỏng theo dạng tứ hợp viện cổ đại để xây là ổn nhất. Còn phải để lại một phần sân trống, phòng ngừa phòng không đủ, đến lúc đó xây thêm cũng tiện. Như vậy diện tích một cái nhà rất là lớn.
Nhà Yến Hằng xây lúc đầu do có sơn động nên không đào hầm lưu trữ, hiện tại buộc phải suy xết đến nhân tố này vào. Chung quanh bộ lạc tất yếu phải xây tường thành, mùa tuyết rơi này không có thú triều không có nghĩa mùa kế cũng không có.
Trung tâm bộ lạc phải có một đài hiến tế, là nơi để toàn thể tộc nhân tụ tập cùng cúng tế Thú Thần, Yến Hằng dự định đào rỗng phần chân của đài hiến tế rồi xây thành một phòng hầm cỡ lớn, chủ yếu để phòng ngừa mùa tuyết rơi gặp phải thú triều, lỡ đâu xui xẻo hung thú đột phá tường vây xông vào bộ lạc, đến lúc đó nơi này sẽ là nơi để giống đực ẩn thân, Yến Hằng cẩn thận giảng giải ý tưởng này cho mọi người nghe, thực ra ý tưởng này của Yến Hằng đã gần như kín kẻ đến từng chi tiết, mọi người vừa nghe để đồng loạt sửng sốt, cũng không ai có ý kiến bổ sung thêm, chỉ nói dựa theo Yến Hằng làm là được. Tất cả cứ như vậy quyết định.
Yến Hằng bắt đầu ghi chép chi tiết lại tình huống trong bộ lạc, giống đực trong bộ lạc đều đã kết lễ, ngoài Giác còn có 3 thú nhân nữa gả cho Áo, Gian cùng Nhạc đều đã có 5 giống cái, mà Hồ thì chỉ có 3.
Là kết hôn á
Bốn nhà này tất nhiên muốn một nhà một sân rồi, phòng trong nhà đều dựa theo số lượng nhân khẩu thực tế cộng thêm một phòng vệ sinh mà xây, 45 giống cái khác Yến Hằng dự tính xây 15 nhà an trí bọn họ, từng nhà đề có 5 phòng ngủ, 1 phòng bếp, 1 nhà vệ sinh, về phần Yến Hằng, hắn cũng phải xây nhà lần nữa, đâu tiên là nhà kia của Yến Hằng có cửa duy nhất vào sơn động, ngày sau lấy nguyên liệu hoặc tồn trữ thực phầm này nọ đều phải đi qua đó, người đến người đi nhiều như thế, Yến Hằng ở đó cũng không tiện, thứ hai là vì Yến Hằng trong cảm nhận mọi người đã là tộc trưởng, dựa theo quy củ đại lục Thú Nhân, nơi tộc trưởng cư ngụ phải nằm ở gần trung tâm bộ lạc. Như vậy tính tính, trong bộ lạc cần phải xây 20 cái nhà, 1 đài hiến tế, 1 khu tường thành.
Sau đó dự toán vật tư cần tiêu hao, hôm sau Yến Hằng bắt đầu dẫn người tìm kiếm vật liệu.
May mà đã có kinh nghiệm xây nhà một lần, lúc đi thu thập vật liệu Yến Hằng đã nhớ và đánh dấu rõ ràng. Vật dụng để vận chuyển Yến Hằng chọn trúc để làm, chỉ là hắn lại không biết bện, cho nên đành phải tiếp thu ý kiến quần chúng, đem hình dáng và phương pháp bện giỏ trúc đại khái nói cho mọi người, bất ngờ là chỉ qua một ngày, với phương pháp bện trên lý thuyết kia thế mà vài giống đực đã ép buộc ra được thành phẩm.
Chỉ là lúc xuất phát tìm vật liệu lại nảy sinh một vấn đề. Giống đực bình thường ra ngoài đều để giống cái chở mình đi. Mà Yến Hằng cũng không thể tùy tùy tiện tiện trèo lên lưng một giống cái được, vì như thế, lúc ra ngoài Yến Hằng toàn tự thân đi bộ, tới tới lui lui, ngược lại cũng không phải thiếu Yến Hằng là không làm được, nhưng mà nếu dùng không gian của hắn, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Cứ thế liên tiếp hơn 10 ngày, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng, chân Yến Hằng ngược lại ma sát đến mức nổi đầy nhọt nước.
Lúc Tề đến gõ cửa, Yến Hằng đang muốn thử chọc thủng nhọt nước trên chân.
Mấy ngày nay, đám người Giác không ngừng lải nhải bên tai Tề rằng Yến Hằng tốt thế này tốt thế nọ, sau lại nói, Yến Hằng cùng mọi người đi tới đi lui vận chuyển gỗ cùng đá tảng, hắn lại không thể để người khác chở, tự mình đi riết mà chân giờ toàn nhọt nước, nếu có Thú Nhân chiếu cố, thì đâu chịu khổ nhiều thế chứ.
Lời ám chỉ hoặc huỵch tẹt hoặc mập mờ cứ liên tục rót vào tai, ý tứ vô cùng rõ ràng – Yến Hằng đang cần một giống cái, Tề nhà ngươi còn không nhanh chân đến giúp đi.
Tề tất nhiên là hiểu ý của đồng bạn, chỉ là y thật có thể sao? Y không khỏi tự vấn lòng.
Không đợi Tề suy xét rõ, vừa nghe đồng bạn nói như thế, trong lúc đi săn Tề đã không tự chủ chạy đi hái một ít thảo dược. Tiếp đến bị mọi người xô đẩy đến trước cửa nhà Yến Hằng.
Ngập ngừng trước cửa nhà rất lâu, rốt cuộc Tề gom hết dũng khí gõ vài cái rồi đẩy vào, đập vào mắt là hai bàn chân đầy nhọt nước của Yến Hằng, một cảm giác đau lòng khó hiểu trào dâng.
Thấy Tề bước vào, Yến Hằng nghĩ cuối cùng chú đà điểu này cũng ra mặt rồi hen. Hắn nhịn khổ mấy ngày cũng đâu phải công không. Hắn sau lại không biết đám giống cái kia tính toán gì chứ, cho nên cứ dứt khoát ngồi một chỗ chờ Tề dâng lên tận cửa.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Yến Hằng, Tề cầm lấy kim xương trong tay hắn, nhẹ tay nhẹ chân chít từng nhọt nước, sau đó đắp thảo dược lên. Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đen bóng sâu thẩm của Yến Hằng.
Trong đôi mắt ấy từ từ đong đầy ý cười, trở nên rực rỡ chói mắt.
Cũng không chờ Yến Hằng nói thêm gì, y liền vội vội vàng vàng, vờ như bận rộn bưng một chậu nước lên, rồi luống cuống tay chân chạy nhanh ra ngoài. Vành tai đỏ như máu kia lại vô tình bị Yến Hằng thấy được.
Hôm nay thiệt là một ngày đẹp trời ha! Yến Hằng nghĩ.
Mọi việc vẫn cứ diễn ra như cũ, người người vẫn đầu tắc mặt tối.
Lúc nung ngói, Yến Hằng thử trộn tro Hòa thảo vào chung với đất sét, kết quả mái ngói đợt này cứng tựa như gạch ấy, chỉ là độ cứng vẫn kém quá xa đá tảng, hơn nữa bãi đá nơi này có trữ lượng rất lớn, cho nên Yến Hằng không tính nung chế gạch thay đá xây nhà, thế nhưng làm mái ngói thì càng tốt hơn, như vậy dù cho bị một lượng tuyết lớn đè nặng, cũng không cần lo bị sập mái nhà bất thình lình, hơn nữa nếu đào một lò nung ngói còn có thể nhẹ nhàng hơn về sau, tỷ như, nung chế vò lớn làm đồ muối chua hoặc lu nước, vại, chum, chén bát, nồi niêu này nọ.
Sau khi hoàn tất công tác chuẩn bị, hiện tại chỉ cần xây nhà là OK.
Nền móng là dùng không gian của Yến Hằng đào, thú thế không biết xẻng là cái chi hết, mà xẻng cuốc này nọ là một loại công cụ, nếu để các thú nhân tay cầm tay đào, không biết đào tới khi nào. Mà Yến Hằng chỉ cần vận dụng không gian trong nháy mắt đã đào được một hố to.
Dựng tường, lên kèo, lợp ngói, mấy chục người hợp lực xây xong một cái nhà trong vòng nửa ngày. Yến Hằng chỉ theo sát mọi người lúc xây cái đầu tiên, sau đó hắn bắt đầu chuyên tâm dùng không gian đào móng nhà cùng tường vây mà thôi. Như vậy dưới sự chung tay góp của mọi người, xây 20 cái nhà cùng 1 đài hiến tế mất hết 15 ngày ròng rã.
Kế tiếp chính là công đoạn đấp tường thành. Vẫn là Yến Hằng đào móng trước, các giống cái phụ trách dựng tường, đá tảng dựng tường là loại rất lớn, bình thường phải 2 Thú Nhân hợp lực mới khiên được 1 khối, cho nên tốc độ kiến tạo chậm hơn lúc đầu rất nhiều. Yến Hằng dự định ở bên ngoài tường thành đào một dòng sông lớn để bảo vệ, từ sông nhỏ dẫn nước vào, trong sông ngoài thành này có thể thả tôm nuôi cá, mùa tuyết rơi cũng có thể đặt bẫy thu hoạch, chung quy sau mùa khô, nước trong sông sẽ khô cạn dần, lúc đó dùng thiết thụ vót thành chông gài dưới đáy sông, nguyên bản rừng gai ngoài nhà ban đầu đã bị Yến Hằng di dời chỗ khác, đến mùa tuyết rơi có thể chặt nhánh của chúng rãi xuống sông. Từ đó tạo thành một phòng tuyến hoàn mỹ.
Mỗi một nhà cũng đồng dạng tu kiến một kênh nước, từ đầu nguồn sông nhỏ dẫn vào, nước bẩn trực tiếp rót vào sông đào bảo vệ thành, bên trong tường thành cũng đào ra một ao lớn dùng để cung cấp nước xử lý con mồi cùng da thú.
Sân trong mỗi nhà không quá lớn, nhưng trong thành lại có ngã tư đường, phỏng theo bố cục hiện đại mà trồng cây ven đường, Yến Hằng dự tính trồng loại cây ăn quả tại mấy ngã tư đường đó, hiện chỉ đợi tìm được giống thích hợp mà thôi.
Lúc Yến Hằng cùng mọi người xây nhà cửa, Tề sẽ dẫn theo một đội hộ vệ vừa đi săn vừa tra xét tình huống bốn phía, giống loài chỗ này quả thật khá đầy đủ, sản vật có thể nói là rất phong phú, Yến Hằng ban đầu còn lo lắng lần xây nhà trên qui mô lớn này có khả năng sẽ thâm hụt Niêm thảo, Hòa thảo và mấy loại thực vật thiết yếu khác, ai ngờ không lâu sau đó bọn họ lại tìm được một mãnh Niêm thảo còn lớn hơn ở khu ban đầu. Dù sao trước đây, nơi này chưa từng có hơi người mà, làm gì bị mất tài nguyên chớ.
Tề cùng mọi người dựa theo Yến Hằng căn dặn thu thập cây con của mấy loại thực vật mình biết đem về trồng ở ngã tư đường. Dưới sự cổ động của Yến Hằng, bọn họ cũng bắt đầu cẩn thận khắc lên vách tường các loạt các tài nguyên mà họ tìm được, đây chính là tài sản vô giá trong bộ lạc họ đấy.
Tề mỗi lần trở lại bộ lạc, nhìn cảnh vật bốn phía từng ngày thay đổi, vui sướng không nói nên lời, từng một mãnh đất hoang vu đầy cỏ dại nay sừng sững hiện ra từng dãy nhà đẹp đẽ vững chắc, nhìn mồ hôi tích trên gương mặt mọi người, cho dù mỏi mệt nhưng trong mắt không thể nào giấu được nét hân hoan phấn chấn. Thấy vẻ mặt vui cười rạng rỡ đầy mồ hôi của Yến Hằng lẫn trong đám người kia, lòng Tề cũng lâng lâng không kém.
Trải qua gần nửa tháng vất vả, công cuộc kiến thiết toàn bộ bộ lạc rốt cuộc hoàn thành. Yến Hằng nhìn cảnh tượng trước mắt, thật lòng thật dạ vui mừng phấn khởi.
Mùa xuân đã qua mất một nửa, hiện tại cũng đến lúc vào rừng.
Tề cũng bảy người khác trong đội hộ vệ làm bạn cùng Yến Hằng tiến vào rừng rậm. Người còn lại bắt đầu sửa sang lại đất trên bình nguyên, theo lời Yến Hằng, mọi người cần phải san bằng tất cả khu đất ghồ ghề, loại trừ cỏ dại, đá tảng, đất cứng và sỏi. Bởi vì không có công cụ, Yến Hằng đành phải mài xương thú thành một lưỡi cuốc đơn giản, cố định bằng cán gỗ cứng, thử nghiệm vài lần, hiệu quả không tệ lắm.
Từ khi Yến Hằng phát hiện hiệu quả thần kỳ khi trộn tro Hòa thảo nung mái ngói, hắn quyết đoán nung ra cả đống chai lọ nhỏ, bên ngoài bọc da thú, miệng nhét nút gỗ, đây chính là bình đựng nước khi đi ra ngoài. Xách theo súng, đang định xuất phát, bất ngờ lại thấy Tề hóa thú hình, đi đến bên cạnh Yến Hằng nằm sấp xuống, Yến Hằng nhất thời ngây dại.
Các thú nhân xung quanh thấy động tác thủ lĩnh nhà mình cũng đồng loạt ngây người, mọi người đều biết, thủ lĩnh nhà mình có ý tứ đối với Yến Hằng, tự nhiên cũng hi vọng thủ lĩnh có thể ở cùng một chỗ với hắn.
Trước tới giờ, hành vi của thủ lĩnh nhà mình đã làm mọi người cho rằng y sắp sửa cô độc quạnh quẻ sống hết quãng đời còn lại, ai ngờ nay y lại nảy mầm xuân, tự nhiên vô cùng cao hứng.
Lại nói, nhân vật giống Yến Hằng này á, bất luận nhìn từ khía cạnh nào, từ lúc ban đầu gặp gỡ cho tới nay, thực ra vẫn đều là Yến Hằng chăm sóc bọn họ, mà họ trên cơ bản chả trả giá được gì cho hắn cả, này làm các thú nhân anh dũng hùng tráng hết sức buồn bực, hiện tại rốt cuộc có thể đem thủ lĩnh nhà mình bù hết cho hắn nha?
Mà quan trọng nhất ra, Yến Hằng vừa nhìn liền biết chưa cùng giống cái kết lễ rồi, cứ như vậy thủ lĩnh nhà mình chẳng phải trở thành Trưởng của Yến Hằng sao? (Tại thú thế, giống cái kết lễ đầu tiên với giống đực sẽ là đầu lĩnh của các giống cái khác trong nhà, mọi người xưng hô người đó là Trưởng),ây dô, là Trưởng của sứ thần nha! [Edit: Trưởng giống vợ chính ấy, còn mấy người khác toàn làm lẻ. ^^]
Vì thế, bọn họ mắt thấy thủ lĩnh nhà mình cư nhiên dưới hàng chục cặp mắt chú mục của mọi người cầu yêu kìa! Rõ ràng nhiều ngày như vậy đâu ai phát hiện giữa họ có gian tình, à không, là quan hệ thân mật đâu. Sao đùng cái lại tiến đến bước này rồi? Chẳng lẽ y không nên tìm một góc kín đáo nho nhỏ nào đó lặng lẽ thổ lộ, sau đó vui sướng ngọt ngọt ngào ngào à? Đấy chỉ là đoạn lãi nhãi trên tâm lý của cả đám đó thôi, trên thực tế, bọn họ ngoài trừ mặt mày rạng rỡ, mắt mi tỏa sáng nhìn về phía Yến Hằng, thì chả nói câu nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.