Phía Lư Khải Hoàng, anh đợi một lúc thì Hy Nguyệt cũng tỉnh lại. Nhìn thấy anh Hy Nguyệt không kiềm được cảm xúc mà muốn bật dậy ôm lấy anh, nhưng cơ thể còn quá yếu cô không thể cử động nổi.
"Khải Hoàng..." Cô yếu ớt gọi tên anh.
"Anh đây, anh ở đây, Hy Nguyệt em thật không thể nào khiến anh có thể quên em"
Đúng vậy anh thừa nhận là bản thân mình đã quá lụy tình, anh không thể quên được cô lúc thấy cô trong tình trạng bê bết máu thì anh dường như không còn hồn vía gì nữa.
"Khải Hoàng, vậy... chúng ta có thể quay lại không anh?"
"Anh... em điều trị cho khỏe trước đi chuyện đó từ từ tính" Nhưng chợt hình ảnh của Hải Tình hiện lên, khiến anh khó xử.
"Anh không hứa em sẽ không điều trị gì hết"
"Được rồi anh hứa, bây giờ ngủ một giấc đi ngày mai coi tình hình thế nào anh đưa em về nhà điều trị thoải mái hơn ở đây"
Khải Hoàng vuốt ve tóc của cô mỉm cười dịu dàng, chợt anh nhớ tới Hải Tình vẫn còn ngồi đợi bên ngoài nên đợi cho Hy Nguyệt ngủ anh lén đi ra bên ngoài xem thử.
Nhưng Hải Tình đã không còn ở đó, đã khuya rồi cô có thể đi đâu chứ?hay là cô đi về rồi nhỉ? anh cứ nghĩ vậy và không nghĩ gì thêm cứ thế mà quay vào bên trong.
Phía Hải Tình, cô hơi trằn trọc khó ngủ vì chỗ lạ. Cô thấy khát nước nên đi tìm nước uống, đi ngang phòng của Gia Khiêm thì thấy đèn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thach-tinh-yeu-tong-tai-xin-de-em-di/2778171/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.