Edit: Thanh Từ
Beta: Maria, Amin
–
Ăn cơm xong, Quý Thanh Lâm cùng Yến Tri An trở về phòng làm việc của cô.
Yến Tri An chuẩn bị ở lại bệnh viện, mặc dù không có việc gì nhưng cô tranh thủ thời gian để quan sát học hỏi.
Quý Thanh Lâm có thói quen nghỉ trưa, nhưng anh lại không muốn quay về, muốn ở cùng với Yến Tri An thêm chút nữa.
“Đi về đi.” Yến Tri An thấy anh ngáp không ngừng, nói.
Quý Thanh Lâm không muốn đi, cố nói: “Không sao, tôi có thể chịu được.”
Lời còn chưa nói xong, anh đã che miệng và ngáp lần nữa.
Yến Tri An chậc một tiếng, anh còn rất bướng bỉnh.
Cô kéo mở tấm rèm gần cửa sổ chỗ anh, bên trong có một giường bệnh.
Quý Thanh Lâm trầm ngâm.
“Mặc dù là giường bệnh, nhưng tôi thường dùng để nghỉ ngơi đó, chưa có ai từng nằm, có thể ngủ.”
Yến Tri An giải thích.
Quý Thanh Lâm cũng buồn ngủ quá rồi, lại nghe Yến Tri An từng nằm trên đó nghỉ ngơi, không do dự liền lựa chọn tới đó nằm.
Vừa nằm xuống, trên mặt anh đã bị một chiếc áo khoác ấm áp đắp lên, mang theo mùi hương nhẹ nhàng của muối biển và hoa dành dành.
Là mùi nước giặt.
Người cô ấm áp, áo khoác luôn mặc trên người nên cũng mang theo ấm áp của cô, Quý Thanh Lâm kéo áo khoác xuống, ngước mắt nhìn cô, bất giác cong khóe môi.
“Ân nhân.” Tiếng gọi nhẹ nhàng của anh vọng ra.
Người đó tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vua-manh-mai-vua-cao-quy/3392560/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.