“Mặc Ngôn?” Kéo kéo tay áo Quân Mặc Ngôn, đối với bầu không khí lặng yên này, Vương Kì Tư cảm thấy có chút sợ hãi.
Cho tới bây giờ Quân Mặc Ngôn đều là mỉm cười, mặc kệ là bị huynh đệ đánh chửi, bị chính mình bám lên người khóc lóc kể lể, bị đôi song sinh quấn lấy không thể đọc sách. Hắn vẫn đều tươi cười, nhiều nhất cũng chỉ lườm một cái. Duy nhất một lần hắn lạnh mặt là vì tiên sinh của hắn.
Mà bây giờ, hắn lại trầm mặt xuống. Khi hắn cười thì ôn hòa thân cận nhưng bên trong lại có cảm giác xa lánh. Khi hắn không cười lại là lãnh khốc vô tình mang theo sát ý bên trong.
Quân Mặc Ngôn giống như bị đánh thức, giật mình một chút, một lần nữa nở nụ cười.
“Cái gì?” “Ngươi không sao chứ? Mộ Dung Chân kia ngươi nhận thức?” “Không, ta không biết. Ta sao lại nhận thức thành viên hoàng thất đâu?”
“Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.”Vương Kỳ Tư chỉ sợ Mặc Ngôn thực sự nhận thức vì công chúa sắp xuất giá kia.
“Xảy ra chuyện gì? Bộ dáng như sắp chết tới nơi?” Buồn cười nhìn xem Vương Kì Tư đang vỗ ngực rất khoa trương.
Không hề lịch sự Vương Kì Tư liếc nhìn đầy khinh thường: “Còn không phải bởi vì ngươi!” Cái tên không biết tự mình hiểu lấy này!
“Ta? Ta làm gì chọc tới ngươi?” Quân Mặc Ngôn hoàn toàn không hiểu, nghĩ Vương Kì Tư là muốn trêu chọc hắn, cũng không để ý lắm. Có lẽ nói là đã thói quen.
Há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Vương Kì Tư không nghĩ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/197166/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.