Nháy mắt, tửu lâu thuận lợi khai trương cũng đã qua nửa năm. Tại nửa năm này sự nổi danh của Đông Giải Lâu ngày càng tăng. Dân chúng thích tới, bởi vì nơi đó thức ăn vừa ngon vừa rẻ. Thư sinh thích đi, bởi vì câu đối nơi đó gần như không người có thể đối lại, thậm chí một ít quan to quý tộc cũng ẩn danh mai họ (dấu diếm tên tuổi) lại đây xem câu đối, tuy rằng đều lắc đầu mà đi, nhưng nội tâm vẫn vô cùng yêu thích. Đại phú gia thích đến, bởi vì sự bày biện trang trí xa hoa nơi đó đủ để làm tôn lên thân phận của họ.
Đông Giải lâu tuy mới thành danh nhưng vạn người biết!
Muốn hỏi những tửu lâu khác vốn đang căm phẫn thấy thế nào về việc này? Thì đây cũng là chuyện không thể làm gì được. Bọn họ cũng không dám hạ thủ với Đông Giải lâu, bởi vì bảng hiệu của Đông Giải lâu là tự tay hoàng đế viết rồi ngự ban. Ngày khai trương, hoàng đội (đội ngũ hoàng gia) chậm rãi đi tới làm cho mọi người kinh ngạc không nhỏ.
Ngoại nhân cũng chỉ biết lão bản của Đông Giải Lâu là nhi tử của một thần y nổi danh, tuy rằng hắn nói hắn cũng là tiểu nhị làm công, nhưng mọi người cho rằng hắn nói giỡn. Thử hỏi ai có thể mời được hài tử của vị lang trung mà hoàng thượng chính miệng ban thưởng danh hiệu thần y a?
“Muốn tới nhìn xem sao không?” Vị Ương phiêu đãng ở trước người Quân Mặc Ngôn hỏi người đang sửa sang lại phần cổ tay áo kia.
“Đúng vậy, tiên sinh. Lâu rồi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/197165/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.