Trở lại sài phòng, y ngồi lên gốc cây, cười khổ không ngừng.
“Rốt cuộc là đang làm gì a! Ta rõ ràng chỉ muốn ở tại nơi này làm sài phu. Cho dù đốn củi khiến ta vô cùng mệt nhọc, nhưng ít nhất ta cũng có thể sống thư thả. Nhưng sau này tới thư phòng làm thư đồng, nếu ta nhất thời không cẩn thận lộ ra sơ hở thì nên làm thế nào?
Chỉ bằng ánh mắt của Tam Nhi, ta tuyệt đối không tin hắn lại không nhìn ra một số chi tiết mà ta chưa phát giác. Bất quá có thể ở bên người hắn cũng tốt, ít nhất có thể đứng gần nhìn xem hắn, có thể chiếu cố hắn khởi cư(những sinh hoạt hằng ngày). Trải qua mười năm, năng lực xử lý của hắn hẳn đã tăng lên rất nhiều đi? Tất cả chuyện này đều do tử lão đầu kia! Xú lão đầu! Hừ! Nếu còn để ta thấy hắn, nhất định sẽ lột da hắn.”
Căm giận ngửa đầu uống hết nước trong chén, y lại thở dài có chút thương cảm.
“Ta tại thế gian kia đã sống hai mươi tư năm, đứng trên đỉnh cao của thương nghiệp, ta vẫn đều tự cao tự đại. Không có bất cứ việc gì có thể khiến ta chú ý, ngoài trừ sinh ý chỉ có sinh ý. Biệt thự rỗng tuếch được dựng thành từ hàng tỉ gia sản kia, không thể coi là nhà, nhà của ta ngoại trừ cô nhi viện, cũng chỉ có nơi đây. Tính tới bây giờ, ta đã làm quỷ hồn hơn năm mươi năm, làm bạn bên Tam Nhi mười năm. Kết quả lại tựa hồ cái gì cũng không nhận được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/1352992/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.