Vầng trăng non mờ ảo như khói xanh vô tư tỏa ra ánh sáng, nhẹ nhàng trút xuống, soi rọi toàn bộ hồ sen đều sáng như ban ngày.
Tư Quân đi tới hồ sen, ngồi ở bên thành đá vây quanh. Bên tai yên tĩnh không tiếng động, có lẽ lũ chim cũng đã chìm vào giấc ngủ!
Trên hồ sen lác đác những cánh hoa đào trắng trắng hồng hồng bập bềnh trôi nổi, đó là vết tích của những cơn gió nhẹ thổi qua.
Quân Mặc Ngôn đã xuất môn, nghe người ta nói là muốn tới thành trấn khác tuần tra chi nhánh phía dưới. Trong vòng một năm, hắn nhất định sẽ đi kiểm tra, nhưng đi tới đâu là tùy vào tâm tình của hắn.
Tư Quân im lặng không nói lời nào, chỉ sờ ngón út bên tay phải, gương mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt thanh thiển.
Mấy ngày nay, y vẫn kiềm nén sự tưởng niệm đến điên cuồng. Y mong có thể tới gần một chút, để thấy được bóng lưng của hắn biết bao nhiêu, như thế y cũng đã thỏa mãn.
Cho tới tận bây giờ, y mới hiểu cái gì là gần trong gang tấc, mà lại như biển trời cách mặt!
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang.
Bất tư lượng,
Tự nan vong.
Vạn lí tương cách,
Vô xử thoại thê lương.
Túng sử tương phùng ứng bất thức,
Trần mãn diện,
Lệ như thủy.
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương.
Tiểu hiên song,
Chính tư cảnh.
Nan phán tương cố,
Duy hữu lệ thiên hành.
Liêu đắc niên niên đoạn tràng xử,
Minh nguyệt dạ,
Đoản tùng cương.
(Mười năm tử biệt sinh ly,
Dù không nghĩ đến dễ gì quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/1352991/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.