Mấy ngày gần đây, Quân Thiệu Thiên thực khổ não, phi thường khổ não. Ngươi nói sự nghiệp Quân gia khổng lồ người người đều biết. Này đơn hàng một trương lại tiếp một trương, đó đều là vàng tươi, ai lại không thích?
Mà vấn đề chính là, lần này có lô hàng vốn muốn giao cho đại hộ khách phía Tây mà lại không chuẩn bị kịp! Nhưng người ta đang chờ hàng tới a! Nếu không có hàng, danh dự của Quân gia nhất định sẽ bị hao tổn, hậu quả này đúng là không thể kể hết a!
Sầu a! Sầu!
Hai nhi tử trong nhà mỗi ngày chỉ biết đi thanh lâu, văn chương thi từ thất khiếu toàn thông(mọi thứ tinh thông),nhất khiếu bất thông(chẳng biết chút gì)! (* ý ở đây là mỉa mai, người ta thì mọi thứ tinh thông, con nhà mình thì chả biết tí gì)
Sầu a! Sầu!
Quân gia sau này nên giao cho ai quản lý, mới có thể bảo trụ thanh danh cùng gia sản trăm năm?
Sầu a! Sầu!
Quân Thiệu Thiên ở trong thư phòng đi qua đi lại, sự tình này ở trong đầu hắn cũng vẫn không thể gạt bỏ. Trước mắt quan trọng nhất là làm thế nào để giao hàng đúng hạn!
“Ai——–người ta nói: phiền sự ngộ sầu sự, sầu canh sầu a!” (đang gặp chuyện buồn phiền lại gặp thêm chuyện phải sầu lo, sầu càng sầu)
Ngay tại khi Quân Thiệu Thiên đang tâm phiền ý loạn, ngoài thư phòng lại truyền đến thanh âm ồn ào nhốn nháo. Vốn đang đau đầu, Quân Thiệu Thiên lại cảm thấy được trong lòng càng thêm bốc hỏa.
“Quản gia! Quản gia!” Đẩy ra cửa sổ, Quân Thiệu Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/1352965/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.