Vươn tay vuốt ve hai má Quân Mặc Ngôn, gương mặt thiếu niên lúc trước đã muốn dần dần lột xác thành đại nhân.
“Tam Nhi, ngươi có biết không? Vào lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi. Cảm thấy thật kì quái, vì cái gì ngươi bị đánh còn có thể cười. Còn nhớ trước kia khi ta bị người khi dễ, đều không khóc không nháo nhưng cũng sẽ không cười.”
“Tam Nhi, ngươi biết không? Ta sở dĩ ở lại bên cạnh ngươi, là bởi vì ánh mắt của ngươi. Trong suốt đến như vậy, mà ta lại muốn cho sự trong suốt ấy nhuộm đẫm hắc ám.”
“Tam Nhi, ngươi biết không? Ta chưa bao giờ biết có một người sẽ làm ta quan tâm như thế. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả ‘hắn’ – ta cũng chưa từng coi trọng như vậy.”
“Tam Nhi.”
Vị Ương liền như thế thấp giọng kể ra những cảm giác tích tụ lại của y đối với Quân Mặc Ngôn, rồi sau đó thản nhiên nở nụ cười.
“Tam Nhi, đừng làm cho ta lo lắng a!”
“Mẫu thân đừng đi, không cần bỏ lại Mặc Ngôn.” Trong lúc mê man Quân Mặc Ngôn đột nhiên nhíu mày, đầu lay động liên tục sang hai bên, miệng không ngừng nói mớ.
Ánh mắt Vị Ương ảm đạm xuống, “Thực xin lỗi, ta không thể thực hiện nguyện vọng này cho ngươi.”
Rồi bỗng nhiên, lời nói của Quân Mặc Ngôn cải biến.
“Tiên sinh tiên sinh đừng ly khai ta tiên sinh.” Nước mắt từ khóe mắt Quân Mặc Ngôn chảy xuống.
Sửng sốt một chút, Vị Ương rõ ràng nghe được thanh âm của một thứ gì đó vỡ nát trong lòng. Thật giống như mặt nạ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/1352964/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.