*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi là ai…?”
“Ta?” Người kia cười lạnh một tiếng, “Ta chính là người giết Cổ Đồng, xúi giục Hàn Xương Bình mưu phản, cấu kết Hán Âm Hội, còn muốn giết người của ngươi. Ngày mười lăm tháng bảy quỷ môn rộng mở, ta sao, đương nhiên là quỷ trong quỷ môn thoát ra.”
…
Mọi người ở Cẩu Đầu Sơn vồ hụt, liền đoán được đã trúng kế, vội vã quay trở về khách điếm. Còn cách khách điếm không xa, một mùi máu tanh lập tức xộc vào mũi. Giang Ngạc kinh hãi, ba bước thành hai vọt vào trong, phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên mặt đất đều là máu đỏ thẫm.
Thiệp Giang ngồi xổm dưới đất, bên cạnh, Quý Độc Chước gối lên đùi nàng.
Giang Ngạc tiến về phía trước ba bước, lại thấy Thiệp Giang làm một động tác im lặng: “Xuỵt, hắn đang ngủ.”
Quý Độc Chước cười nói không kiêng nể, lúc này ngủ giống như một đứa trẻ.
Giang Ngạc nhìn vẻ mặt say ngủ của hắn, khẽ mỉm cười.
Phong Nhã Tụng một hàng người thu xếp tàn cuộc trong khách điếm, ngày hôm sau thu dọn hành trang, cuồn cuộn trở về. Dọc dường đi, Quý Độc Chước trầm mặc hiếm thấy.
Giang Ngạc cầm tay hắn: “Làm sao vậy?”
“Không có.”
“Có tâm sự?”
Nhìn nhìn bàn tay bị đối phương nắm chặt, Quý Độc Chước gật gật đầu.
Giang Ngạc cười cười, ôm hắn vào trong lòng: “Nếu có chuyện gì, nhớ nói với ta.”
Đêm xuống, mọi người đã đi đến dưới chân Tung Sơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-truong-kiem-nham-so-cuong/1216998/quyen-2-chuong-16-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.