Một giọng nói cất lên, xé tan mọi ngượng ngùng và căng thẳng, Đường Thi nhìn chấm chăm dáng vẻ của người đàn ông này, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đêu yên lặng.
Sau lưng anh là tiếng nhạc điện tử ồn ào náo động, một đoàn người lắc lư tay chân theo tiết tấu điên cuồng, nhưng chỉ có người đàn ông này trực tiếp từ ghế dài bên cạnh cầm ly rượu qua, bóng dáng cao gầy, giống như trong giấc mơ nửa đêm của Đường Thị, là thân ảnh thường xuyên đánh thức cô bởi cơn ác mộng.
Anh một đường đi đến, cởi bỏ chiếc mũ trên đầu, sau đó vứt bỏ chiếc khẩu trang trên mặt xuống. Giây tiếp theo, khi anh đến gần ghế dài của họ, khuôn mặt không hề cố ky ai thu hút ánh nhìn của mọi người!
Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm, cả hội trường đang náo động!
Khuôn mặt này… là… Bạc Dạ! Là Bạc Dạ phất tay làm mây vẫy tay làm mưa ở Hải Thành.
Cậu… cậu ta chưa chết? ! Đứa cháu rùa ngớ ngẩn nào lừa ông ta răng Bạc Dạ đã chết?
Vẻ mặt Mã Kiến đột nhiên thay đổi, vẻ đắc ý ngay từ đầu giờ đã biến thành một mảnh tro tàn, dường như ông ta không thể tin được trên đời này lại có chuyện khó tin như vậy, Bạc Dạ cư nhiên chưa chết… Cậu ta không chết, vậy ngày hôm đó là ai chết?
Người đàn ông trước mặt mình có đúng là Bạc Dạ không?
Người xem xung quanh chú ý tới động tĩnh ở đây, khi quay đầu lại nhìn thì hô hấp đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1858519/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.