Cũng giống như bà cụ Bạc đã bị kích động ngày hôm nay.
Bạc Dạ hốt hoảng nhìn người bạn tốt của mình, anh bị Giang Lăng mạnh mẽ kéo đến phòng làm việc. Sau đó Giang Lăng lấy ra mấy loại thuốc mỡ cầm máu, liếc nhìn vết thương trên cổ tay của Bạc Dạ rồi bắt đầu dùng nhíp và bông tẩm cồn giúp Bạc Dạ sát trùng.
"Có đau không? Vết thương sau lưng còn chưa lành, vậy mà còn tự cứa thêm một vết nữa."
Giang Lăng cau mày: "Anh học cái tính này từ ai vậy? Tự mình làm hại mình."
Bạc Dạ lắc đầu: "Tôi không còn cách nào khác, dưới tình huống đó tôi thực sự không thể làm gì khác được. Không thể đối đầu lại với bà nội tôi, nhưng... Tôi cũng phải bảo vệ hai mẹ con Đường Thi."
"Bà nội của anh thật quá đáng!"
Nhắc tới bà già này, giọng nói của Giang Lăng liền lạnh đi: "Quá đáng tới mức không thể chấp nhận được! Đến bệnh viện làm loạn cả lên! Dù sao Đường Duy cũng là con trai của anh, bà ta sao có thể nói ra tay là ra tay liền với thằng bé như vậy được!"
Bạc Dạ im lặng, để cho bạn mình tùy ý mắng chửi. Sau khi xử lý vết thương xong, Giang Lăng mới thôi trách móc: "Quên đi, không chửi nữa, dù sao thì bà ta cũng không sống được mấy năm nữa đâu."
Bạc Dạ mỉm cười: "Sao anh lại kích động như vậy?"
"Tôi có thể không kích động sao?"
Giang Lăng vỗ bàn: "Tình huống lúc ấy nếu còn tiếp tục là xảy ra án mạng rồi đó! Nhìn mẹ con Đường Thi khốn khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073553/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.