Sáng sớm, một mảnh mờ mịt, ánh sáng nhàn nhạt dần dần lên đầu núi, cũng nhanh chóng lộ ra từ sau đỉnh núi.
Hắc Tương Lăng dậy sớm, mặc áo ngủ màu hồng, ưu nhã đứng chỗ khung cửa cao ngất, mắt hạnh nhìn cảnh đẹp sáng sớm phía xa.
Trong phòng cuối lầu của khách sạn hoàng gia, tầm nhìn cực kỳ đẹp, dãy núi màu xanh lá cây bị vẩy lên một mảnh sắc vàng nhàn nhạt, cảnh đẹp sáng sớm của mùa hạ thật sự đánh bại mùa thu.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngón tay trắng mịn của cô đặt trên đôi môi căng mọng, hai mảnh môi hình như còn giữ lại hơi ấm nhàn nhạt Lôi Thiệu Đình hôn cô ngày hôm qua.
Nụ hôn kia tốt đẹp như thế, thân mật như thế, là lần đầu từ khi cô sinh ra lãnh hội được cảm giác thân mật giữa nam và nữ.
Nói ra lại buồn cười, cô cũng sinh đứa bé rồi, mà cũng không biết tư vị của nụ hôn, ngày hôm qua cô bị hôn thì cả người đều ngu ngơ, đợi đến khi Lôi Thiệu Đình buông cô ra thì cô đã bị hôn đến choáng váng đầu óc, thân thể mềm nhũn tựa vào trong ngực rộng rãi ấm áp của anh.
Ngực của anh thật thoải mái, bị anh ôm vào trong ngực, loại cảm giác đó giống như lấy được chỗ dựa tốt nhất vậy, người luôn luôn độc lập như cô, lặng lẽ rúc vào trong ngực anh.
"Thì ra yêu một người đàn ông, là chuyện dễ dàng như vậy. . . . . ." Môi hồng nhàn nhạt thở dài, cô rời khỏi cửa bước xuống đất, xoay người đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-nguoi-chong-tinh-mot-dem/21587/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.