Bước vào nhà chính, quản gia lập tức thông báo ở phía trước: "Tiểu thư, Lôi tiên sinh đã đến, đang tản bộ ở ngoài. Nhưng đại thiếu gia còn chưa trở lại vừa rồi đại thiếu gia gọi điện thoại về nói đang kẹt xe trên đường, sợ rằng phải nửa tiếng nữa mới có thể về đến nhà."
"Được rồi, tôi sẽ lập tức đi." Ngay sau đó Hắc Tương Lăng đi xuống hành lang, đi về phía sân trước.
Anh hai không thể chạy về nghênh đón khách quý kịp thời, cô nên tiếp đãi thay để tránh tiếp đón khách không được chu đáo.
Mặc ki-mô-nô đi đi về phía sảnh trước tráng lệ rộng rãi, bây giờ đang là mùa hoa anh đào nở rộ, phong thái xinh đẹp lay động, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Mỗi người đến nhà họ Hắc làm khách quý, đều bị phong cảnh của đình viện được tỉ mỉ làm theo phong cách Nhật Bản hấp dẫn. Có thể có được tán thưởng của khách, bản thân là một phần của nhà họ Hắc, dĩ nhiên đều cảm thấy kiêu ngạo vì nó.
Mặc ki-mô-nô xinh đẹp động lòng người, Hắc Tương Lăng chậm rãi đi về phía người đàn ông cao lớn đang đứng ở dưới cây anh đào.
Dáng vẻ Lôi tiên sinh cao lớn cường tráng như vậy, tư thế anh ta đứng ở đó là cao ngạo, trong lúc nhìn anh có một loại cảm giác quen thuộc hiện lên trong đầu Hắc Tương Lăng, nhẹ nhàng nhéo ngực cô.
Cô đi chậm lại, cái loại cảm giác kì dị đó càng đến gần bóng dáng to lớn cao ngạo này thì càng mãnh liệt.
"Xin chào, tôi là Lôi Thiệu Đình ——"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-nguoi-chong-tinh-mot-dem/21581/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.