"Vị tiểu thư này, cô. . . . . . còn nhớ tôi không?" Từ ánh mắt nghi hoặc xa cách của cô, cùng với động tác lặng lẽ kéo khoảng cách ra, Lôi Thiệu Đình dám đánh cuộc, cô nhất định đã quên anh.
Dù sao hình như đêm đó cô đã uống quá nhiều rượu,cả đêm đó sự kiện đánh lộn xảy ra trong quán mà cô còn ngây ngốc không biết chạy trốn.
Nhưng hôm sau sau khi tỉnh lại, dù sao cô cũng nên thấy rõ khuôn mặt của anh chứ? Vì vậy cho dù Lôi Thiệu Đình nhận định có thể cô đã quên anh, nhưng trong lòng vẫn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng cô có thể nhớ tới mình.
"Vị tiên sinh này, tôi không nhận ra anh." Cô cũng không biết vì sao phải nhớ chứ? Lông mày tỉ mỉ nhíu lên thật chặt, cô nhìn đèn số, hi vọng thang máy đến lầu một nhanh lên.
Ngoại hình người đàn ông này khá được, xem ra là soái ca, vóc người lại cao lớn thoải mái, là một người đàn ông có điều kiện tốt, nhìn vẻ bề ngoài, cô cũng không bài xích bị loại đàn ông này bắt chuyện, nhưng anh ta nói chuyện hơi kì lạ, khiến cô lặng lẽ lại lui về phía sau một bước nhỏ nữa.
Đây là không gian cuối cùng rồi, lui nữa thì chân của cô cũng sẽ đến tường thang máy.
"Tôi biết mà nhất định em đã quên tôi rồi!"
Nói không thất vọng là gạt người, dù sao đêm đó thân thể hai người phù hợp như vậy, cô mang cho anh loại cảm thụ tuyệt vời trước nay chưa từng có, làm anh cả đời cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-nguoi-chong-tinh-mot-dem/21580/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.