Cảnh Thư Nhiễm bước vào trong căn nhà, liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô lập tức xoay người, thế nhưng cánh cửa đã bị Frederic khóa lại.
Nụ cười treo trên môi hắn, thật đáng kinh tởm.
Cảnh Thư Nhiễm cố duy trì bình tĩnh, cuộn chặt nắm tay nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi nghĩ rằng mình cần một lời giải thích."
Frederic tháo bỏ mặt nạ đạo mạo mà hắn cố đeo nửa ngày qua, nụ cười tắt ngấm cùng nét mặt vặn vẹo khiến hắn chẳng khác nào giống như một con quỷ: "Chẳng có lời giải thích nào cho một tù nhân chiến tranh đâu, con điếm!"
Sắc mặt Cảnh Thư Nhiễm tái nhợt lại.
Frederic xoa xoa tay, vết sẹo trên mặt ngày một dữ tợn. Hắn nhe hàm răng vàng ố, không hề giấu diếm dục vọng bỉ ổi đối với thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, chiếc lưỡi dài liếm môi khô khốc.
"Chắc mày đang tự hỏi sao tao biết được? Hoặc đang viện ty tỷ lí do bao biện?"
"..."
"Chà, đoán xem. Vũ Gia đại công tước phái người đi làm ăn với bọn thương nhân ngầm ở thị trấn, treo thưởng giá hậu hĩnh chỉ cần tìm được mày về."
"Lúc đầu tao cảm thấy nên giao nộp mày cho lũ người đó." Hắn híp mắt, không giấu được tia suồng sã trong lời nói.
"Thế nhưng một người đẹp như vậy, không nếm thử thật có chút đáng tiếc. Để cho bọn người công tước đoạt mất thì quả là lãng phí."
Cảnh Thư Nhiễm tay chân đột nhiên bủn rủn, cả người toàn thân như có một cỗ dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-duoi-chan-nu-nhan/3424003/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.