Sáng hôm sau, lúc cô thức dậy cũng là 6 giờ sáng. Uyển Nhi thầm thán phục sức mạnh đồng hồ sinh học của cô. Sau trận mây mưa đêm qua vẫn có thể hoạt động lại.
Cựa quậy người, cô cảm thấy cơ thể không còn nhầy nhụa mồ hôi nữa, chỉ còn phảng phất hương sữa tắm dịu nhẹ.
Nhìn sang bên cạnh, vẫn là gương mặt cương nghị ấy, nhưng khi ngủ, anh dịu dàng và trầm tĩnh hơn.
Uyển Nhi đặt tay lên gò má anh, ngón tay cái miết nhẹ nhàng theo xương quai hàm cực phẩm.
Cứ đắm chìm trong vẻ đẹp không góc chết này, cô không nhận ra từ bao giờ bàn tay anh đã nắm trọn tay cô. Uyển Nhi không rụt tay lại như trước, cũng không cử động, đôi mắt một vẻ thuần khiết nhìn anh.
" Em vẫn còn dư sức để thức dậy sớm mà."
Khải Hà quay người ôm eo cô, tay kia vẫn để cho cô gối đầu lên, lười biếng nhắm mắt trêu chọc cô.
" Lần sau nên kéo dài hơn nữa."
" Có khi nào đêm qua em ngất đi anh cũng nghĩ là em ngủ rồi không?"
Uyển Nhi chu chu môi liếc anh thắc mắc.
" Không..."
" Vì sao?"
" Vì em không thể ngủ trước sự cuồng nhiệt của anh."
Uyển Nhi bị chặn họng không nói thêm câu nào.
" Tối nay anh sẽ đưa em về thăm bà."
" Được a!"
Nghe lời đề nghị này của anh, Uyển Nhi hảo thích thú. Từ lúc gặp anh, cho đến lúc yêu anh, cô chưa từng gặp mặt ông bà Vương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-bao-boi/2407079/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.