" Khải.... Khải.... Hà....?"
Bọn chúng được tháo bịt mắt, lắc đầu hoàn hồn, đáng tiếc với chúng, vừa khi thoát khỏi cái bóng tối của mảnh khăn đen kia, lại đối diện với cái bóng đen khác đáng sợ gấp vạn lần.
Tên cầm đầu chỉ cúi gằm mặt, im lặng không nói gì. Mấy tên đàn em khác theo đà mà lùi lại phía sau, tên nào tên đấy, cả người run lên mạnh.
" Chắc chúng mày cũng biết lí do có mặt ở đây rồi, nhỉ?"
Bọn chúng ngây mặt nhìn nhau, ánh mắt thập phần lo sợ, vẫn quyết im lặng không nói.
" Chúng mày không có gì để nói với tao sao?"
" Bọn tao không có gì để nói, bọn tao không quen biết mày, mau thả bọn này ra."
Một tên đen bóng vừa nói xong liền bị ly rượu khác trên tay anh ném thẳng vào đầu vỡ vụn.
" Á!!!"
Hẵn ngã khụy xuống, cố nâng tay lên ôm đầu. Mấy tên khác mạt tái méc, run sợ chồng chất run sợ.
Khải Hà lôi ra một chiếc máy ghi âm, bật nút nguồn rồi ném xuống trước mặt bọn chúng.
" Mày có biết Vương Khải Hà đã làm gì vợ con tao không?"
" Mày có biết nó đã phá hoại hạnh phúc gia đình tao không?"
Chiếc máy ghi âm phát lên âm giọng ồm ồm rõ mồn một của cuộc nói chuyện giữa bọn chúng và cô trong quán bar.
" Tao đã động chạm gì đến chúng mày? Tao còn chẳng biết vợ con chúng mày mang cái hình dạng khốn nạn gì? Mày lại ngang nhiên động vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-bao-boi/2407056/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.