Chương trước
Chương sau
Toàn bộ thân thể của Thẩm Nguyên đều đổ xuống hai chân thon dài, rắn chắc của Lục Chi Quân, tay phải của nàng được nam nhân cùm lại, cũng không còn chỗ nào để đặt tay còn lại.
Hơi thở gỗ thông lạnh lẽo trên cơ thể nam nhân đang cường thế quét qua đỉnh tóc nàng, lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Nguyên vừa chạm vào vải yến phục của hắn, muốn lấy đó làm điểm tựa để đứng dậy, thì bỗng dưng luống cuống hoảng sợ.
Lục Chi Quân vẫn mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Thẩm Nguyên.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng vết sẹo nằm ngang trên gốc bàn tay và cổ tay của hắn.
Tuy rằng Thẩm Nguyên chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy vết sẹo này trên người Lục Chi Quân, nhưng nàng có thể cảm nhận được bản chất ghê tởm và đáng sợ của vết sẹo này dựa trên hai lần tiếp xúc với hắn.
Không khí trên người Lục Chi Quân càng lúc càng nguy hiểm.
Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy mình giống như một con thỏ yếu ớt, một khi rơi vào tầm mắt của kẻ săn mồi thì sẽ không có đường thoát.
Cảm giác này thật tuyệt vọng.
Khi nàng sợ đến mức sắp khóc, Lục Chi Quân đã bình tĩnh, cuối cùng thần thái nhẫn nhịn buông cổ tay nàng ra.
Trên khuôn mặt phù dung của Thẩm Nguyên vẫn còn vẻ hoảng sợ, sau khi nàng định đứng vững, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn lập tức xuất hiện một vòng dấu vết màu hồng.
“Thưa ngài… Ta không phải là… Ta không phải…”
Thẩm Nguyên không biết nên giải thích việc này với Lục Chi Quân như thế nào, nhưng thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn dần dần bình tĩnh trở lại.
Lục Chi Quân chỉ hơi nheo mắt lại, giọng điệu lạnh nhạt trả lời: “Sau này khi Thẩm cô nương ở chung với ngoại nam, phải chú ý chừng mực.”
Âm thanh của nam nhân không hề có ý răn dạy hay là giảng dạy.
Nhưng Thẩm Nguyên ô cùng hối hận vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay, thậm chí còn cảm thấy mình sẽ rất mất mặt trước Lục Chi Quân.
Vành tai tinh xảo của mỹ nhân ửng hồng, làn da tuyết bóng bảy, mái tóc đen nhẹ nhàng cũng trở nên hơi tán loạn.
Đôi mắt mềm mại cũng đẫm hơi nước vì sợ hãi.
Thái độ nhu nhược bất lực như vậy, sẽ khiến người ta đột nhiên cảm thấy thương tâm, cũng sẽ khiến người ta nảy ra tâm tư xấu muốn bắt nạt kẻ yếu.
Giờ này khắc này, Thẩm Nguyên không dám nhìn Lục Chi Quân nửa giây, chỉ thẹn thùng cụp mắt xuống, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Đại nhân, ta về trước…”
Lục Chi Quân không nói gì, mãi đến khi Thẩm Nguyên rời khỏi thư phòng, hắn mới khẽ nhắm mắt phượng, dùng ngón tay xoa xoa lông mày, che đi vẻ u ám trên lông mày.
Cho đến bây giờ, trong đầu hắn vẫn là hình ảnh như vậy.
Thẩm Nguyên giống như một con thiên nga xinh đẹp bị gãy cánh, hắn thì bóp chặt gáy mảnh mai và yếu ớt của nàng.
Ở một góc án thư kia, bị hắn hung hăng…
Bên tai dường như đang vang lên giọng nhẹ nhàng, mềm mại, cực kỳ đáng thương gọi hắn: “Đại nhân… Đại nhân…”
“Cọt kẹt ——” một tiếng, cửa gỗ lim của thư phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Làn gió mát mẻ cũng lập tức thổi vào.
Cho đến khi Giang Phong vào phòng, Lục Chi Quân mới dời tay từ trán xuống.
Giang Phong thấy đôi môi lạnh lẽo của Lục Chi Quân khẽ mím lại, thu hết mọi cảm xúc sâu sắc, khuôn mặt tuy trông có vẻ bình thản, nhưng khí thế quanh người lại có chút không thích hợp.
Mà lúc Thẩm Nguyên vừa rời khỏi chỗ này, hốc mắt ửng đỏ, nhìn nhỏ nhắn mềm mại.
Mà yến phục trên dáng người to lớn của Lục Chi Quân cũng hơi lộn xộn.
Ánh mắt Giang Phong hơi đổi.
Hắn ta không dám nghĩ, công gia bọn họ và đại cô nương Thẩm gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên không có lá gan để đi hỏi.
Cho nên Giang Phong chỉ cung kính nói: “Công gia, thuộc hạ sai người mang cho ngài một chén trà giải nhiệt.”
Một lúc sau, gã sai vặt liền bưng chén trà xanh đậm có vết đá nứt tới, đặt nó lên lên chiếc bàn gỗ lê bên cạnh Lục Chi Quân.
Ngay lúc Lục Chi Quân vừa định đưa tay cầm chén trà lên, thì đã thấy một con bướm từ khe hở của cửa sổ bay vào.
Khi hắn nhìn nó một chút, con bướm thực sự bay tới trước người hắn, còn đặc biệt bay vài vòng trên ngọc ban chỉ trên tay hắn.
Giang Phong thấy Lục Chi Quân không có ý định đuổi con bướm đi, đồng thời cũng nhìn thấy, trên ngón cái tay trái của công gia bọn họ, đúng là có thêm một ngọc ban chỉ.
Nhưng hắn rõ ràng nhớ rõ, Lục Chi Quân chưa bao giờ thích đeo bất kỳ trang sức nào, bên hông cũng sẽ không đeo ngọc bội.
Con bướm nhỏ yếu ớt không chạm đến nửa tấc da trên tay Lục Chi Quân, sau khi nó bay vài vòng, rồi nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa sổ, cho đến khi biến mất không thấy.
Giang Phong chỉ nghe thấy một tiếng “lạch cạch——” một tiếng.
Liền thấy hàng lông mày sắc sảo của Lục Chi Quân đã nhíu lại, cũng đặt chén trà về chỗ cũ.
Nhưng hắn không có một chút động tác tháo ngọc ban chỉ đó xuống.
***
Ánh trăng tan.
Phía sau đình viện nơi Thẩm Nguyên đang ở, có một tiểu đình tinh xảo, bên trong còn có một cái bàn đá hình tròn được mài xây bằng đá Kiến Châu.
Bọn nha hoàn đặt trên đó đủ loại trái cây tươi và điểm tâm, Thẩm Nguyên cũng cầm chiếc quạt lụa, ngồi trong tiểu đình này ngắm trăng tránh nóng.
Trời đã về đêm, Thẩm Nguyên cũng rất cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
Trong thâm tâm, nàng cũng nhìn rõ tình cảm của mình dành cho Lục Chi Quân.
Từ khi Thẩm Nguyên đưa ngọc ban chỉ cho Lục Chi Quân, mặc dù nàng và Liêu ca nhi gặp mặt mấy lần, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lục Chi Quân nữa.
Thật ra trong tận đáy lòng của Thẩm Nguyên là một người rất không có cảm giác an toàn.
Nếu như không phải đã mơ thấy giấc mơ kia, biết kiếp trước Lục Chi Quân đối xử tốt với nàng, như vậy cho dù mượn mười lá gan của nàng, Thẩm Nguyên cũng không dám tới gần hắn, càng đừng nói là đi trêu chọc hắn.
Kiếp trước, mỗi lần nàng nhìn thấy Ngũ thúc Lục gia này, cũng giống như Bích Ngô, sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở một tiếng.
Thẩm Nguyên thật ra biết rõ nàng có thể có nhiều cơ hội gặp mặt một mình với Lục Chi Quân như vậy, tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp.
Lục Chi Quân ở sau lưng, nhất định đã lặng lẽ sắp xếp một số việc.
Nhưng nàng không thể hiểu được tâm tư thâm trầm của nam nhân này.
Cũng cảm thấy, kiếp này Lục Chi Quân dường như có một số cảm xúc mới mẻ đối với nàng, vì vậy nàng nổi lên chút tâm tư tò mò.
Hắn bận rộn công vụ, thỉnh thoảng thấy nàng là đích nữ Hầu phủ từ Dương Châu tới, coi như là giải sầu cho mình.
Mà đã bước qua tuổi ba mươi từ lâu nhưng vẫn chưa cưới vợ sinh con, sợ là thật sự giống như người khác đồn, là không gần nữ sắc.
Tâm tư của Thẩm Nguyên càng ngày càng rối loạn.
Nàng cảm thấy hành động ngày đó của mình, có lẽ đã chọc giận hắn.
Nhưng ngay cả trong lòng Thẩm Nguyên có cảm giác thất bại rất lớn, nàng vẫn muốn thăm dò lần cuối cùng thái độ của Lục Chi Quân đối với nàng ở trong thọ yến của Anh thân vương.
***
Hai ngày sau, chính là sinh nhật năm mươi của Anh thân vương.
Thân là một trong số ít huynh đệ của tiên đế, là thành viên hoàng thất duy nhất được phong thân vương, có thể nói Anh thân vương là thân phận cao quý, rất có quyền thế.
Quế Viên là tài sản riêng của Anh thân vương, bởi vì cứ đến mùa thu, rất nhiều cây quế được trồng trong vườn sẽ nở rộ vô cùng tươi tốt, có thể nói là có mùi thơm của hoa quế, cho nên vườn này được chọn một chữ “Quế” để đặt tên.
Phong cảnh của Quế Viên thanh lịch, độc đáo, bên trong thạch đá tinh xảo, có nhiều hơn một chút khí phái của hoàng gia so với Thiều Viên tài sản riêng của Lục Chi Quân, nhưng lại thiếu đi một chút sáng sủa và rộng rãi
Cho dù Anh thân vương hiện tại có những hành động độc đoán, nhưng khi còn trẻ, ông cũng là một người tốt bụng và hiền lành.
Và Thẩm Nguyên nhớ rõ, vào thời điểm này, Anh thân vương kiếp trước tựa như không có kiêu ngạo như vậy.
Nàng không rõ nguyên nhân tại sao.
Chỉ cảm thấy, có lẽ là vì sau khi mình sống lại, thì đã thay đổi quỹ đạo vốn có của kiếp trước, thậm chí rất nhiều chuyện cũng thay đổi.
Tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ, trong số ba vị đại thần giúp đỡ chuyện triều chính do tiên đế thân phong, có một vị đã qua đời.
Trong hai người còn lại ngoại trừ Lục Chi Quân, chính là đô úy trung quân Kiều Phổ.
Kiều Phổ là cháu ngoại của mẹ đẻ Kiều thị của Lục Chi Quân, là đô úy trung quân, cũng chính là quân đội tinh nhuệ nhất Đại Kỳ.
Mà chỉ huy sứ Kinh Vệ của Đại Kỳ bây giờ, là Lục Chi Dương.
Kiều Phổ và Lục Chi Dương đều là thân tín của Lục Chi Quân, vả lại hai người này cũng tôn trọng Lục Chi Quân ở sau lưng, mọi chuyện sắp xếp điều khiển binh lính đều do Lục Chi Quân làm chủ.
Như thế, Lục Chi Quân có thể nói là nắm chặt binh quyền trong tay, thế cho nên bên ngoài hắn là quyền thần ngoại thích phụ tá hoàng đế, thực ra lại là người nắm quyền thật sự của Kỳ triều.
Anh thân vương tất nhiên là có chút không phục.
Mối quan hệ của hai người trong triều cũng đã không hòa thuận từ lâu.
Tuy rằng Thẩm Hoằng Lượng không thuộc phái Anh thân vương, nhưng hắn đã đưa thiệp mời cho Thẩm gia, ông không dám làm mất mặt Anh thân vương, liền để Thẩm Nguyên và Thẩm Hàm đến dự tiệc.
Điều hy hửu nhất chính là, Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu cũng đã làm hết sức mình để che giấu lục đục với Anh thân vương trong triều, hôm nay cũng đến Quế Viên.
Trong nữ sảnh rộng rãi đã bày xong mấy tấm chiếu.
Thẩm Nguyên tất nhiên là ngồi chung với Thẩm Hàm, mà Thẩm Hàm còn nhìn thấy rất nhiều khuê tú thế gia thân thiết ở trong yến tiệc, cùng các nàng trò chuyện rất vui vẻ ở trong bữa tiệc.
Thẩm Nguyên trông có vẻ có tâm sự, rất ít nói chuyện.
Hơn nữa nàng vốn là đến từ Dương Châu, cũng không biết khuê tú thế gia nào trong kinh thành, tất nhiên không có bạn bè để có thể trò chuyện với nhau.
Nhưng cho dù Thẩm Nguyên vẫn im lặng, nữ quyến ngồi chung vẫn sẽ lặng lẽ đánh giá nàng.
Triệu thị, thứ nữ của Vinh Xương Hầu gia, không khỏi hạ thấp âm thanh nói với Thẩm Hàm: “Hàm tỷ nhi, trưởng tỷ ngươi thật xinh đẹp, chẳng trách người ta nói nàng là đệ nhất mỹ nhân ở Dương Châu phủ. Nhưng đã xinh đẹp như vậy, sao còn có thể bị Khang Bình Bá kia hủy hôn thế?”
Thẩm Hàm che giấu vẻ không vui trong mắt, nàng ta không muốn người ngoài khen Thẩm Nguyên xinh đẹp đến mức nào trước mặt nàng ta, chỉ giọng điệu sâu kín trả lời: “Cái này ta sao biết được chứ…”
Thẩm Nguyên không yên lòng, tất nhiên là không nghe rõ đích muội và Triệu thị đã lẩm bẩm cái gì.
Nàng chỉ có ý hưng phấn dùng tay nhỏ nhắn cầm một miếng bánh tùng, đang định đưa vào miệng, thì thấy cô nương Vinh Xương Hầu gia kia đang nhìn chằm chằm nàng.
Cô nương Triệu gia phát hiện Thẩm Nguyên đã định thần lại, không khỏi có chút xấu hổ.
Thẩm Nguyên dịu dàng mỉm cười với nàng ta, còn đẩy miếng bánh hồng bên tay mình đến trước mặt tiểu cô nương.
Thẩm Nguyên có thể hiểu được chuyện nàng ta ngơ ngác nhìn nàng.
Giống như cô nương ở độ tuổi như nàng ta, dễ dàng so sánh với tỷ tỷ lớn hơn nàng ta vài tuổi, hơn nữa có hảo cảm quái lạ với tính cách dịu dàng.
Cô nương Triệu gia thấy Thẩm Nguyên là một tỷ tỷ tốt, liền cùng nàng nhìn nhau cười.
Thẩm Hàm nhìn thấy mọi thứ trong mắt, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác phiền não nhàn nhạt.
Nàng ta không muốn Thẩm Nguyên nhanh như vậy mà kết bạn với bạn của nàng ta.
Vì thế đề nghị với các khuê tú trong bữa tiệc này: “Dù sao thì khai tiệc chính thức vẫn còn một khoảng thời gian, không bằng chúng ta đi dạo trong vườn đi?”
Sảnh nữ cách khu vực của khách nam một đoạn, cho nên ra ngoài đi dạo một chút cũng không sợ đụng phải người nào.
Cho nên Thẩm Hàm nói xong, khuê tú còn nhỏ liền muốn cùng đi ra ngoài giải sầu.
Thẩm Hàm vốn cảm thấy tuổi của Thẩm Nguyên hơi lớn, chắc là sẽ không thích góp vui như những cô nương như các nàng ta.
Lại không nghĩ tới nàng không ngồi yên ở lại trong sảnh, ngược lại đi theo các nàng cùng nhau ra ngoài.
Thẩm Hàm đang cảm thấy buồn bực, thì cảm thấy mấy khuê tú vừa đang nói đùa với nhau, bỗng dưng nín thở, nụ cười cũng dần dần cứng đờ bên môi.
Thì ra, cách đó không xa, Thủ phụ Lục Chi Quân, và Lại bộ thượng thư Cao Hạc Châu đang sóng vai đi nơi này.
Trong mắt hạnh của Thẩm Hàm bỗng dưng có ánh sáng nhàn nhạt.
Hai trọng thần này đều đã bước qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo và khí phách đều thuộc hàng bậc nhất, đẹp trai và chững chạc.
Vóc dáng đều là eo thon chân dài, cao lớn thẳng tắp.
Mà quyền thế là thứ tẩm bổ người ta nhất, tuy biểu tình của hai người hắn rất bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng giơ tay nhấc chân, vẫn sẽ khiến người ta có cảm giác kiêu ngạo, xa cách.
Lục Chi Quân mặc mãng phục hoa quý, đeo thắt lưng da vàng, khí chất còn lạnh lùng, thâm trầm hơn một chút so với Cao Hạc Châu.
Mà Cao Hạc Châu xuất thân là đích tử của Hầu Môn, khi còn trẻ đã là tình lang trong mộng của tất cả thiếu nữ trong kinh, trên người có vô số cuộc tình, đếm không hết, hắn thường ra vào Yên Liễu, tên đứng đầu bảng và thủ phủ nổi danh trong kinh là hồng nhan tri kỷ của vị Thượng thư đại nhân này.
Hoàn toàn khác với Cao Hạc Châu, Lục Chi Quân lại là một nam nhân không gần nữ sắc một chút nào.
Hai người cùng tùy tùng sắp đến bên ngoài sảnh nữ, mặc dù mấy khuê tú nhìn thấy ngoại nam, nhưng vì còn cách hai người hắn một khoảng, cho nên mọi người chỉ cần tránh ở dưới mái hiên sảnh là được rồi.
Thẩm Nguyên mặc một bộ vải mỏng màu xanh lá cây, xinh đẹp đứng tại chỗ, sau khi phát hiện bóng hình của Lục Chi Quân, đôi mắt nhu hòa ấy liền không rời khỏi hắn nữa.
Nàng vốn tưởng rằng, Lục Chi Quân nhất định sẽ trực tiếp đi tới trước người các nàng.
Nhưng không nghĩ tới, hắn đúng là dừng lại ở sảnh nữ không xa.
Cũng hơi hơi quay đầu, dùng đôi mắt phượng thâm thúy ấy nhìn về phía nàng.
Thẩm Nguyên bị tầm mắt hắn chợt bắt được, nhịp tim đập thình thịch.
Lập tức liền cụp mi xuống, dời tầm mắt đi, cố ý lộ vẻ mặt ngượng ngùng.
Nàng biết điểm mạnh của mình là gì.
Loại thần thái này là do nàng làm ra, tinh tế nhất không nơi nương tựa, ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy thương tiếc.
Lúc này, Lục Chi Quân dần dần quay đầu lại, không nhìn về phía Thẩm Nguyên nữa.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nghịch nhẹ một cái, ngón tay xoay ngọc ban chỉ trên tay.
Nhưng cho dù ai cũng không nhìn thấy.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyên dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, khóe môi lạnh lẽo của Lục Chi Quân lại hơi nhếch lên trên.
Đôi mắt đen láy cũng hiện ra nụ cười cực nhẹ.
Lục Chi Quân chỉ dừng chân một lát, rồi cùng Cao Hạc Châu rời khỏi nơi này.
Các nữ quyến vừa muốn rời khỏi mái hiên sảnh lần nữa, thì lại dừng bước.
Lần này, người đi tới nơi này là Anh thân vương.
Nhưng dù sao Anh thân vương đã lớn tuổi, dáng người cũng đã biến dạng, hơn nữa da của hắn vốn chênh lệch rất xa với Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu.
Hai người vừa mới đi qua là phong thái hiên ngang.
Mà người này đi tới lần này, các loại điều kiện đều hoàn toàn có tính thưởng thức.
Cho nên đám khuê tú đều thu hồi tầm mắt, chỉ hạ nửa đầu gối, cũng hơi cúi đầu, đối xử với thân vương theo nghi thức lễ nghi.
Anh thân vương đi tới sảnh nữ cách đó không xa thì dừng lại.
Hắn đỡ đai ngọc bên hông, lạnh lùng nhìn lướt qua nữ quyến đứng dưới mái hiên.
Anh thân vương không lập tức để cho mọi người đứng dậy.
Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng hắn là ai chứ?
Hắn có thể nhìn thấy mặt mày của những nam nữ này.
Tên khốn kiếp Lục Chi Quân cuối cùng cũng đã nở hoa, hơn ba mươi người, rốt cuộc cũng biết tiểu cô nương liếc mắt đưa tình với hắn!
Không trách được mấy ngày nay hắn giống như tên chó Cao Hạc Châu này, có thái độ cợt nhả, cũng chỉnh lại ngọc ban chỉ trên tay.
Nhớ năm đó, hắn ta vì lấy lòng Lục Chi Quân mà đã đưa bao nhiêu mỹ nữ vào phủ của hắn? Đếm không xuể đấy.
Mà hắn không biết tốt xấu gì đi trả lại.
Về sau Anh thân vương thậm chí cảm thấy, Lục Chi Quân đã không thu nhận mỹ nữ, chắc là người thích nam nhân, vì thế liền chọn hai thiếu niên làn da mềm mại đưa đến phủ của hắn.
Cũng từ lúc đó, sau khi Lục Chi Quân đưa hai thiếu niên trở về tay hắn, liền âm thầm chính thức xé rách da mặt với hắn ta.
Nghĩ đến đây, Anh thân vương hơi nheo mắt lại.
Hắn ta muốn nhìn xem, nữ tử mà Lục Chi Quân coi trọng rốt cuộc sẽ như thế nào.
Cho nên Anh thân vương trước tiên dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Thẩm Hàm. Hắn cảm thấy, lúc Lục Chi Quân vừa nhìn về phía này, chính là hướng của Thẩm Hàm và nữ tử bên cạnh nàng ta.
Sau khi thấy rõ tướng mạo của Thẩm Hàm, trong lòng Anh thân vương có chút khinh thường.
Chỉ có thế à?
Đây chính là nữ nhân mà Lục Chi Quân coi trọng?
Anh thân vương không tin vào chuyện ma quỷ nên đưa tầm mắt, dừng lại mỹ nhân xinh đẹp đang đứng bên cạnh Thẩm Hàm – Thẩm Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.