Tuy rằng đêm qua nhiệt độ giảm, nhưng Tô Nhược Uyển ở trong lòng Tiêu Tuần ngủ rất an ổn. Đến khi nàng mở mắt ra, sắc trời đã sáng. Chỉ là Tiêu Tuần đáng lẽ phải lên triều vẫn chưa thức dậy, giờ phút này đang ôm nàng vào ngực, chăn cũng bị nàng đoạt hơn phân nửa.
Khó trách đêm qua nàng ngủ thoải mái đến như vậy.
Cảm thấy chột dạ, Tô Nhược Uyển liền thừa dịp Tiêu Tuần còn chưa tỉnh ngủ chia bớt chăn cho hắn. Nhưng mà nàng vừa mới thu tay lại, giương mắt nhìn về phía Tiêu Tuần lại phát hiện hắn đã tỉnh.
"Phu quân hôm nay sao lại không lên triều buổi sớm?"
"Ta xin bệ hạ nghỉ phép".
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Tuần mang theo một tia khàn khàn. Tô Nhược Uyển ngủ không thành thật, lăn lộn làm hắn gần như cả đêm không ngủ. Hắn liền đơn giản nhờ người xin nghỉ phép mới có thể nhân lúc sáng sớm chợp mắt một lát.
"Dậy rửa mặt đi".
Tuy nói không cần lâm triều nhưng công vụ chồng chất vẫn cần hắn xử lý. Tiêu Tuần nói xong đang định đứng dậy, nhưng lúc này Tô Nhược Uyển lại dùng cả tay lẫn chân ôm lấy hắn.
"Phu quân, vừa rồi chàng không đắp được chăn, để ta ủ ấm cho chàng".
Hành động đột ngột xảy ra khiến cơ thể Tiêu Tuần cứng đờ, Tô Nhược Uyển nhân cơ hội đó ôm hắn chặt hơn. Tối qua nàng đã suy nghĩ rất lâu, cho đến lúc ngủ thiếp đi cũng không hiểu được tại sao nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực mà Tiêu Tuần vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-phu-nhan-tron-chay/2911379/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.