Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời còn chưa sáng, bên ngoài phủ Thủ phụ đã tụ tập rất đông nhân mã. Khi đưa Tiêu Tuần ra phủ, Tô Nhược Uyển vẫn còn buồn ngủ, nhưng thấy bên ngoài mọi người đã chờ xuất phát, nàng lập tức tỉnh ngủ, âm thầm nhìn về phía Tiêu Tuần.
"Đại nhân, vật tư cứu tế đều đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ lập tức khởi hành?"
Vừa đến ngoài cửa liền có thị vệ tiến lên hỏi Tiêu Tuần đã khởi hành hay chưa, mà Tô Nhược Uyển cũng vô thức nắm chặt tay Tiêu Tuần. Cảm nhận được động tác nhỏ của Tô Nhược Uyển, trong mắt Tiêu Tuần không khỏi hiện lên một tia kinh hỉ.
"Kiểm tra lại một lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì lập tức xuất phát."
"Vâng."
Khi thị vệ xoay người rời đi, Tiêu Tuần dẫn theo Tô Nhược Uyển đi đến sau cây liễu. Tô Nhược Uyển đang muốn hỏi Tiêu Tuần vì sao dẫn nàng đến đây. Môi đỏ khẽ hé còn chưa kịp nói đã bị Tiêu Tuần lấp kín.
Bên hông còn ẩn ẩn đau, ký ức hôm qua cũng không chịu khống chế hiện lên làm Tô Nhược Uyển đỏ mặt tim đập, đầu cũng trở nên choáng váng. Nhưng bên tai truyền đến tiếng thị vệ kiểm kê vật tư, Tô Nhược Uyển lại giãy giụa đẩy Tiêu Tuần ra.
"Vẫn còn có người ở đây."
Trong bóng tối, con ngươi Tiêu Tuần trở nên thâm trầm, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của hắn, nhịp tim của Tô Nhược Uyển ngăn không được đập nhanh hơn. Nhưng nàng vừa mới dời tầm mắt, Tiêu Tuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-phu-nhan-tron-chay/2911328/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.