Hành trình của đội ngũ cứu tế vô cùng khẩn trương, ngày thứ hai trời còn chưa sáng đã lập tức khởi hành. Cũng may Tô Nhược Uyển ngồi trong xe ngựa cùng Tiêu Tuần, nàng còn có thể dựa vào vai Tiêu Tuần ngủ trong chốc lát.
Thẳng đến khi mặt trời có chút chói mắt, Tô Nhược Uyển mới chậm rãi tỉnh lại. Bất quá lúc vén màn che lên nhìn ra ngoài, nàng lại phát hiện hiện giờ xe ngựa đã không còn ở trên đường lớn mà đang đi trong một đường nhỏ.
"Vì sao lại đi đường nhỏ này?"
"Để dẫn rắn lộ diện."
Nếu dựa theo lộ tuyến định ra từ trước, căn bản không thể đoán ra người của Tĩnh vương gia mai phục ở chỗ nào, cho nên chỉ có thể đổi lộ tuyến khác mới có thể làm gian tế kia lộ ra dấu vết.
Nói xong Tiêu Tuần lại nắm lấy cổ tay Tô Nhược Uyển, mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy miệng vết thương cũng đã kết vảy, nhưng lòng bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện một vết sẹo rõ rệt có vẻ cực kỳ chói mắt.
Biểu tình của Tiêu Tuần trở nên khó hiểu, sau đó lại lôi ra một cái bình sứ giúp Tô Nhược Uyển thoa thuốc, trong động tác còn mang theo một tia cẩn thận. Nhận thấy được lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Tô Nhược Uyển vừa quay đầu lại liền thấy bộ dáng nghiêm túc của Tiêu Tuần.
Cái này làm cho Tô Nhược Uyển rung động một trận, thấy Tiêu Tuần đã bôi thuốc xong, nàng lại tự giác đưa một cái tay khác qua, khoé miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-phu-nhan-tron-chay/2911326/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.