“Ngươi vì cái gì không đi?”
Bạch hổ lạnh nhạt đảo đuôi mắt sắc nhìn chằm chằm tiểu giống cái đang sửngsốt ở phía đối diện tầm mắt của mình, giọng điệu không kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lúc trước thêm một lần nữa.
“Ngươi...Ngươi...Ngươi...Ngươi...Ngươi có thể nói?!”
Một con hổ thế nhưng cũng có thể nói chuyện giống người?!
Thiên Dạ không biết tìm kiếm được từ nơi nào ra khí lực, mạnh mẽ từ trên mặt đất đứng dậy chỉ vào bạch hổ khiếp sợ hỏi.
Bạch hổ khẽ nheo đôi mắt hẹp dài sắc bén, sâu trong đồng tử màu vàng ánh trăng tràn ngập thần sắc không hài lòng.
Thiên Dạ dùng sức nuốt nước bọt trong khoang miệng xuống cuống họng, cố gắng tiêu hóa sự thật huyền huyễn trước mắt.
Chẳng lẽ nàng lại xuyên không đến thế giới của yêu quái?! Nam nhân cưỡng bứcnàng lúc trước chẳng lẽ chính là con hổ trắng to lớn đã liều mạng cứunàng trước mắt?!
Tầm nhìn của Thiên Dạ không khỏi rơi vào đôi mắt bạch hổ, trước kia không hề chú ý, hiện tại quan sát kĩ càng nàng mớiphát hiện đôi mắt của nó thế nhưng lại là màu vàng ánh trăng giống hệtnhư tên nam nhân kia, suy nghĩ thật lâu mới có thể đem những điểm nhỏnày liên kết thành một chuỗi sự thật kinh dị.
“Nói chuyện!”
Đột nhiên bạch hổ mở miệng gầm lớn một tiếng khiến Thiên Dạ đang thất thầngiật nảy cả người, nàng không khỏi hung hăng nuốt nước bọt run rẩy nói:”Ta vì...Vì cái gì phải đi?!”
“Ngươi không phải luôn suy nghĩmuốn trốn thoát khỏi ta sao?! Hiện tại ta đã bị thương nhưng tại saongươi lại không nhân cơ hội này trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-cuong-cuong-thuong/1523590/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.