Mùa xuân như quay trở về trong đất trời, một trận mưa to cuốn trôi cái giá rét lạnh lùng như của trời đông, tiết xuân chậm rãi khoan thai đến.
Nhưng trên trăm dặm bình nguyên, Sở Hình Thiên không cảm giác được cái không khí mùa xuân nho nhã, ấm áp kia, mà là mùa đông rét buốt giá lạnh gấp ba, gấp chín lần. Lạc thành bị công phá, Tề Chi Khiêm tự vẫn, ba mươi vạn đại quân của Đinh Phi Tình thẳng tiến vào Tuấn thành, nước Sở đã đi đến thời khắc cuối cùng.
“Thùng thùng…” tiếng trống trận chấn động khắp tứ phương, trăm dặm bình nguyên đã bị máu tươi nhiễm đỏ, mặt đất màu vàng đã sớm biến thành màu nâu đậm, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí. Lá cờ thêu hình chim ưng màu đen bay cao trong gió, trong ánh mặt trời mùa xuân chiếu rọi như đang giương cao cánh vượt qua những bức tường ngăn trở, nhìn xuống Cửu Châu.
Trường kiếm chỉ thẳng về phía trước, Độc Cô Tuyệt với vẻ mặt máu lạnh, tàn khốc đứng trên chiến xa, mái tóc đen không gió cũng khẽ bay, trên người mặc giáp sắt màu bạc khiến cho hào quang tỏa ra cả bốn phía, mũi kiếm chỉ về hướng Sở Hình Thiên đang ở giữa đội quân.
“Giết!” Tiếng thét mạnh mẽ chấn vang khắp cả vùng Cửu Châu.
“Tu tu…” Tiếng kèn sắc lạnh bay vút lên, binh mã ra trận. Độc Cô Tuyệt dẫn đầu đội quân chiến đấu đi trước làm gương, suất lĩnh thiên quân vạn mã phía sau, phóng tới trọng quân của Sở Hình Thiên như bão táp.
Cùng lúc đó, sau khi Vân Khinh đánh hạ Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi/1411821/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.