Chương trước
Chương sau
Phượng Vô Nhai từ từ mở miệng: “Vậy ý ngươi là không bỏ qua?”

“Ta sẽ không bỏ qua cho nữ nhân kia, ngươi, hoặc là tự mình đi, hoặc là ở lại chết cùng.”

Hắc Yêu hung hăng nói. 

Trước mắt bên cạnh gã có hai người cấp bậc linh vương, chẳng lẽ còn sợ đám người cấp bậc linh thần nho nhỏ này ư?

Nếu tên Ma Ảnh này muốn tìm đường chết, vậy thì đi chết đi.

Vẻ mặt Hắc Yêu dữ tợn nghĩ: “Nếu ngươi muốn chết, thế thì chịu chết với nhau đi.” 

Gã nói xong, ra lệnh: “Lên, giết bọn họ, không giữ lại một người nào.”

Hắc Yêu nói xong, hai tên cấp bậc linh vương phóng người bay đến chỗ Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai.

Phượng Vô Nhai khẽ di chuyển người, nhảy từ trên cây lớn xuống, giơ tay đánh uỳnh một tiếng, thẳng tới chỗ linh vương đang đánh tới. 

Linh lực người kia phóng ra va chạm với nhau.

Hắn giơ tay, Phượng Vô Nhai đã thấy rõ.

Người này là một tinh linh vương. 

Lòng y hơi trầm xuống chút.

Bởi vì linh lực một tinh linh vương không mạnh đến vậy.

Nếu y liều chết một trận, vẫn có thể chống đỡ. 

Nhưng mà nếu y và Tiêu Cửu Uyên chiến đấu với linh vương, Vũ Nhi sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên y không thể ham chiến.

Sau khi Phượng Vô Nhai và người cấp bậc linh vương đụng nhau một chưởng, không để ý máu dâng cuồn cuộn trong ngực, y xoay người tiến thẳng đến chỗ của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ. 

Ba người nhanh chóng dựa sát vào nhau.

Vân Thiên Vũ vội nói: “Chúng ta không nên đánh đối mặt với họ, chia ra dễ đánh hơn, quan trọng trước mắt là lao ra ngoài.”

Vân Thiên Vũ nói xong, hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đều đồng ý. 

Lúc này hai người cấp bật linh vương vây quanh bọn họ, tiến tới lần nữa, đánh ra hai luồng linh lực mạnh mẽ về phía ba người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai.

Hai nam nhân giờ tay, xông ra liều mạng.

Linh lực mạnh mẽ, nổ tung núi rừng. 

Giữa linh lực, nhiều người vội vàng tránh ra.

Sau khi hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai chiến đấu với hai người cấp bậc linh vương, máu càng trào lên cuồn cuộn, vô cùng khó chịu.

Nhưng hai người không có nghĩ nhiều, một người vươn tay, kéo Vân Thiên Vũ đi. 

Sau đó ba người vội vàng ra lệnh: “Ba linh thú nghe lệnh, tập kích bọn họ, kích đầu phải mạnh.”

“Phục Hổ, tập kích bọn họ.”

“Tiểu Vượn, tập kích bọn họ.” 

Mấy linh thú nhào đến vây quanh người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai phía đối diện.

Trong chớp mắt vang lên vài tiếng kêu la thảm thiết.

Năm linh thú công kích mỗi người một chút. 

Sau kích đầu lập tức lui về, chớp mắt ba người và năm linh thú xoay người bỏ chạy.

Hắc Yêu ở phía sau không ngờ chỉ tới giao thủ, không những không giết được ba tên kia, còn hại vài người bị thương rất nặng.

Không khỏi kêu lên giận dữ: “Đuổi theo, giết bọn họ, nhất định phải giết bọn họ.” 

Nếu lúc này gã không giết ba người kia, sau này chính là ngày chết của gã.

Nhất định Viêm Minh và Ma môn sẽ hợp lực giết gã, đó chính là đường chết.

Cho nên chỉ có thể giết chết bọn họ ở núi Vân Phong. 

Mấy bóng người đuổi sát theo sau ba người.

Ba bóng người phía trước và năm linh thú không ngừng xuyên qua núi rừng giống như u hồn.

Nhưng mấy người phía sau vẫn đuổi theo không từ bỏ, không dừng bước nào, tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay. 

Vân Thiên Vũ vội nói: “Ba người chúng ta chia ra ba đường, sau đó tụ lại, đánh bại từng người bọn họ.”

“Nếu để bọn họ đi cùng nhau, khiến bọn họ bị thương nặng là chuyện rất khó.”

“Được.” 

Hai nam nhân quyết định làm theo.

Sau đó ba người chia làm ba đường mà đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.