Chương trước
Chương sau
Tiêu Cửu Uyên cũng cảm nhận được, nên vội thu linh lực trên tay lại, sau đó hắn cũng vội đứng trước mặt Vân Thiên Vũ, bảo vệ nàng.

Động tác này hoàn toàn là theo bản năng.

Vân Thiên Vũ được hắn bảo vệ phía sau ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy bóng người thẳng thắn của hắn, giống như núi che chắn. 

Lòng nàng cảm thấy an toàn.

Thì ra chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng đã cảm thấy yên tâm.

Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong rừng vang lên giọng nói yêu khí. 

“Thì ra Viêm Thiên là có khẩu vị này, không thích mỹ nhân, lại thích kẻ xấu, ha ha ha, khẩu vị như ngươi, làm các mỹ nữ học viện chúng ta phải làm sao giờ?”

Sau khi tiếng nói vang lên.

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ tối sầm, nghe tiếng đã biết là ai. 

Ngoại trừ Hắc Yêu có yêu khí ra, không còn người nào khác, hơn nữa tên Hắc Yêu này mang theo sát khí mà tới.

Rõ ràng nguyên nhân là vì lúc trước Tiêu Cửu Uyên đã đánh bại hắn.

Gã đang mượn cơ hội trả thù. 

Hai người vừa nghĩ ra, mấy bóng người xuất hiện trong rừng, chớp mắt đã vây quanh bọn họ.

Đi đầu đúng là Hắc Yêu nhưng bên cạnh Hắc Yêu có hai người đi theo, một người hơi béo, cao lớn cường tráng, một người mảnh khảnh thấp bé ngăm đen.

Nhưng nhìn qua hai người này thấy không bình thường, một đôi mắt đen bắt ra tia sáng. 

Sau khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhìn thoáng qua, âm thầm suy đoán.

Hai người kia không giống đệ tử mới, có thể là do Hắc Yêu tìm đệ tử cũ tới để giúp đỡ.

Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ tới, trầm giọng quát: “Hắc Yêu, ngươi lại dám mời đệ tử cũ ra tay, học viện có quy định rõ ràng, đệ tử cũ không được tham gia khu thi đấu Âu của đệ tử mới, rõ ràng ngươi làm vậy là trái với quy định của học viện.” 

Hắc Yên cười rộ lên sự gian trá: “Ngươi nói xem, nếu ta giết hai người các ngươi, còn ai biết được chuyện này?”

“Viêm Thiên, ngươi cho rằng Hắc Yêu ta dễ bị bắt nạt vậy ư? Hôm nay chúng ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”

Hắc Yêu vừa nói xong, đang định ra lệnh cho hai người cấp bật linh vương bên cạnh ra tay. 

Nhưng gã còn chưa ra lệnh, đã nghe được trên đại thụ phía sau, có người mở miệng nói: “Hắc Yêu, ngươi coi ta là người chết ư?”

Hắc Yêu giật mình, nhanh chóng quay đầu lại. Lập tức nhìn thấy ở trên cây lớn không xa có một người còn đang ngồi ngay ngắn.

Đúng là lão đại Ma Ảnh của Ma môn. 

Hắc Yêu hoảng sợ, sao bọn họ lại không hề phát hiện tên này.

Xem ra y đã thu linh lực lại, che dấu hơi thở của mình.

Nhưng dù có vậy, cũng là bọn họ sơ ý, nếu bọn họ cảm giác cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ phát hiện. 

Đồ khốn.

Hắc Yêu tức giận mắng to trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Ma Ảnh nói.

“Ma Ảnh, đây là ân oán giữa ta và Viêm Thiên, không liên quan tới ngươi, ngươi có thể đi, chẳng qua ngươi phải đồng ý với ta, xem như không biết chuyện này.” 

Phượng Vô Nhai nghe xong, cười lười biếng nói.

“Ta có thể mặc kệ chuyện của ngươi và Viêm Thiên, ngươi muốn đánh muốn giết gì hắn thì không liên quan tới ta.”

Phượng Vô Nhai nói xong, Hắc Yêu nở nụ cười vui mừng nhưng mà nụ cười của gã còn chưa dứt. 

Phượng Vô Nhai đã nói tiếp: “Nhưng ta muốn dẫn Bùi Khê đi.”

“Bùi Khê ư?” Hắc Yêu sửng sốt một chút, cuối cùng mới nhớ Bùi Khê chính là người xấu xí kia.

Vẻ mặt Hắc Yêu thay đổi, bởi vì ngoài việc gã bực bội với Viêm Thiên, cũng rất bực bội kẻ xấu xí kia, gã có ý tốt mời nàng gia nhập Yêu Minh, nàng lại dám vả mặt gã. 

“Ma Ảnh, tốt nhất ngươi không nên làm khó người khác, nữ nhân kia từng có thù với ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.