Chương trước
Chương sau
Triệu Nguyệt Nhi từ từ nói: “Các người muốn ở lại cũng không phải là không thể, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các người rời khỏi Bùi Khê cái người quái dị này đi, đứng về phía ta, ta sẽ không nhắm vào các ngươi, người mà hôm nay ta nhắm tới chỉ có một người, đó chính là Bùi Khê.”

Đám người Bùi San ngẩn ngơ, mọi người nhanh chóng nhìn về phía Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ từ từ nói: “Nếu các người muốn đi cùng nàng ta, ta cũng không ngăn cản.” 

Nhưng đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn lắc đầu: “Bùi gia chúng ta không phải là người ăn cây táo rào cây sung, chúng ta sẽ đi cùng nhau, cho dù năm nay không thể vào học viện, sang năm chúng ta lại tới, nhưng nếu ăn cây táo mà rào cây sung thì nhân phẩm thực sự có vấn đề.”

Mọi người kiên định đứng sau Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ từ từ cong môi, tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ. Không ai thích bị phản bội sau lưng.

Bùi San và Bùi Văn Tuấn khăng khăng đứng ở sau lưng nàng, đã cho nàng thêm sức mạnh, khiến nàng tin rằng tình người vẫn còn có thể tốt đẹp như vậy. 

Đám người Bùi San kiên quyết ở sau lưng Vân Thiên Vũ, vài người còn tức giận quát Triệu Nguyệt Nhi: “Triệu Nguyệt Nhi, ngươi nghĩ rằng chúng ta sợ người chắc? Bùi gia chúng ta không sợ Triệu gia các người đâu.”

“Nào, hôm nay sẽ cho họ chết không có chỗ chôn.”

Triệu Nguyệt Nhi kêu lên một tiếng, có một vài người chui ra từ rừng rậm phía sau, mấy người này cũng là người của Bạch Hạc thành. 

Trong đó có người của Trần gia và Dung gia. Những người này đều được Triệu Nguyệt Nhi dẫn tới đây.

Đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn tức giận đến sắp hộc máu mồm: “Các người, đầu óc các người thật sự có vấn đề, chúng ta đến cùng nhau, các người lại muốn nhằm vào chúng ta.”

Đáng tiếc không ai để ý tới đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn, Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng vung tay, những người phía sau nàng ta lắc mình tới thẳng chỗ Vân Thiên Vũ. 

Vân Thiên Vũ cười lạnh, xoay người ra lệnh: “Bùi San, Bùi Văn Tuấn, hai người lùi lại đi, để ta đối phó với họ.”

Vân Thiên Vũ ra lệnh, Bùi San và Bùi Văn Tuấn sửng sốt, nhưng cũng thuần phục theo bản năng, lắc mình lui ra.

Thân hình Vân Thiên Vũ khẽ động đậy, bộ pháp vô cùng quỷ dị, lắc mình tới bên cạnh đám người Triệu Nguyệt Nhi. 

Đám người Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng giơ tay đánh chưởng về phía nàng. Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có ý định đánh lén họ, mà trực tiếp hạ độc đan. Mùi vị độc đan nồng đậm bao phủ xung quanh đám người Triệu Nguyệt Nhi.Mấy người  còn chưa phát giác, vẫn giơ tay đánh người bên cạnh, sợ Vân Thiên Vũ lọt vào đánh lén.

Mà Vân Thiên Vũ đã rút lui, sau khi nàng rút lui xong, nhanh chóng lệnh cho ba linh thú: “Ngạo Minh, Điêu Gia, Tiểu Anh, giết chúng đi.”

Ba linh thú độc ác lắc mình chạy tới, lao thẳng vào hướng đám người Triệu Nguyệt Nhi. 

Triệu Nguyệt Nhi và những người nàng ta mang theo đều đã trúng độc đan, nếu nên chân tay chậm hơn nhiều, cứ như vậy bị Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh đánh liên tiếp.

Thùng thùng, bộp bộp.

Vù vù. 

Trong đám người Triệu Nguyệt Nhi, có người bị thương, có người bị lửa phượng hoàng của Tiểu Anh thiêu đốt, hét lên thảm thiết: “A…”

Sắc mặt Triệu Nguyệt Nhi thay đổi, trong lòng cảm thấy lo lắng, nàng ta nhanh chóng chạy ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta trúng độc của người quái dị rồi.”

Mấy người đó lắc mình bỏ chạy, có một vài người bị Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh đánh trọng thương. 

Những người bị trọng thương này, rừng Hắc Phong tự động đẩy họ ra ngoài.

Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh biến sắc, bất mãn kêu lên: “Còn chưa giết được mà, sao lại không thấy đâu nữa.”

Nhìn thấy mấy người đang tháo chạy, Ngạo Minh và Điêu Gia còn muốn đuổi theo. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.