Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Vũ nhìn thấy sáu con ma thú, lập tức hạ lệnh cho mọi người cố gắng chiến đấu, ngoại trừ năm người họ ra còn có ba linh thú nữa, cho nên họ không quá sợ hãi.

Mấy người lập tức lao tới mỗi người đấu với một con ma thú. Cuối cùng Tiểu Anh rớt lại một mình, ở bên cạnh mọi ngươi hò hét. Vân Thiên Vũ chống lại phong ma yêu hổ. Phong ma yêu hổ khống chế sức gió hết sức lợi hại.

Nhưng Vân Thiên Vũ cũng không hề sợ nó, huống hồ nàng mới đột phá được nhất tinh linh sĩ, cần phải tôi luyện thêm. Cho nên nàng không vội vàng đánh chết phong ma yêu hổ, hơn nữa từ từ đánh nhau với nó. 

Chỉ là nàng không vội vàng nhưng phong ma yêu hổ hết sức nóng nảy, trước đó nó bị chọc giận phát tác cuồng tính nên đã mất hết kiên nhẫn. Cứ mỗi lần nó công kích, nữ nhân xấu xí này lại tránh né.

Cơ thể của phong ma yêu hổ xoay mòng mòng, tung một chưởng đánh Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ giơ tay đánh một chưởng tới. Ầm một tiếng, hai bóng dáng lùi về sau vài bước.

Sau đó chân Vân Thiên Vũ khẽ động đậy, bước những bước thất tinh vô ảnh, cơ thể đầy mê hoặc, chớp mắt nàng đã bước tới bên cạnh phong ma yêu hổ, lại giơ tay đánh vài chưởng ác liệt. 

Phong ma yêu hổ bị nàng đánh bay ra ngoài, đập vào một cây đại thụ trong rừng.

Cộp một tiếng, phong ma yêu hổ hộc máu, nhưng ma tính của nó càng phát tác, răng nanh lộ rõ ra, bay vèo một phát đánh về phía Vân Thiên Vũ.

Lần này nó sử dụng thế thái sơn áp đỉnh, lấy lợi thế là dáng người cao lớn áp đảo Vân Thiên Vũ, định lấy cơ thể đồ sộ của mình để đè chết Vân Thiên Vũ. 

Vân Thiên Vũ nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời xoay người nhảy lên không trung,  phóng một chưởng về phía phong ma yêu hổ: “Đi chết đi.”

Một chưởng này của nàng đủ linh lực, cho nên phát ra một tiếng vang rất lớn. Phong ma yêu hổ bị đánh bất tỉnh nhân sự. Dù như vậy, Vân Thiên Vũ cũng không buông tha cho con ma thú này, nàng giơ tay đánh một chưởng vào đầu phong ma yêu hổ.

Ầm một tiếng, đầu phong ma yêu hổ nứt toác, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi không còn phản ứng gì nữa. 

Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn xung quang, phát hiện ra Ngạo Minh và Điêu Gia đã giải quyết xong hai con ma thú, còn những người khác cũng sắp giải quyết xong mấy con ma thú. Cho nên nàng không cần bận tâm.

Vân Thiên Vũ đang đứng yên ổn định hơi thở thì Bùi San và Bùi Văn Tuấn cũng đã giải quyết xong đám ma thú.

Mọi người nhanh chóng tới chỗ Vân Thiên Vũ, sau đó cùng nhìn về phía Vân Thiên Vũ, nói: “Bây giờ phải làm sao?” 

“Chúng ta đi.”

Vân Thiên Vũ dẫn đầu tời đi, mọi người cũng theo sát sau nàng.

Ngay lúc này, có người chặn họ lại ngay ở đoạn đường phía trước. 

Người chặn đường họ chính là đám người Triệu Nguyệt Nhi, sắc mặt Triệu Nguyệt Nhi tối sầm lại, khóe miệng cười lạnh, nhìn dáng vẻ chật vật của đám người Vân Thiên Vũ.

Triệu Nguyệt Nhi đắc ý quát to: “Còn muốn chạy sao? Không có cửa đâu, hôm nay Bùi gia các người đừng mơ mộng nữa, tất cả hãy ngoan ngoãn cút khỏi học viện Thiên Kình đi.”

Triệu Nguyệt Nhi nói xong, mọi người Bùi gia vê này đều biến sắc, Bùi San bước tới chỉ vào mặt Triệu Nguyệt Nhi tức giận quát lên: “Triệu Nguyệt Nhi, đầu óc ngươi bị ngập nước sao? Chúng ta là người của Bạch Hạc thành, chúng ta phải đoàn kết một lòng, ngươi không những không đối phó với người ngoài lại đi đối phó với chúng ta, có phải đầu óc ngươi có vấn đề rồi không?” 

Sắc mặt Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng tím lại, nàng ta nhìn Bùi San, bỗng nhiên khẽ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.