Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Quân Hạo Thiên thở dài một hơi nói: “Được rồi, ta và các ngươi đi, nhưng các ngươi đừng làm khó bọn tiểu bối này.”

Quân Hạo Thiên nói xong, lại mở miệng nói: “Để ta nói hai câu với một người bạn, lập tức đi với các ngươi.”

Bốn người kia trái lại không phản đối, Quân Hạo Thiên cùng Lâm Tâm Mộc nhanh chóng tiêu sái tới trước mặt Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ, xin lỗi nói. 

“Ly vương gia, Vũ Nhi, chúng ta không thể tham gia hôn lễ của các con rồi, cũng không thể chiêu đãi các con đi Thiên Mộc sơn trang trước, sau này các con thành thân, hãy tự đến Thiên Mộc sơn trang.”

Quân Hạo Thiên nói xong, nhìn Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói: “Vũ Nhi, về sau Thiên Mộc sơn trang là của con rồi, sư phó đi rồi, về sau không thể chăm sóc con nữa.”

Quân Hạo Thiên nói xong, đã không nỡ liếc Vân Thiên Vũ một cái. 

Vân Thiên Vũ khó chịu trong lòng, hơn nữa nàng biết, nhất định sư phó sử xuất Ngân Dực Phệ Thiên kiếm mới đưa những người này tới.

Tuy rằng nàng không biết những người này ai, nhưng nàng lại biết, rõ ràng sư phó không muốn theo chân bọn họ trở về.

“Sư phó, bọn họ là ai?” 

“Không sao, con đừng lo lắng, bọn họ sẽ không làm hại ta.”

Quân Hạo Thiên bất đắc dĩ nói, bọn họ sẽ không làm hại ông ta, chỉ là sẽ không để ông ta lấy Lâm Tâm Mộc mà thôi. Năm đó hai người bọn họ vì tránh né người nhà, cho nên mới chạy trốn tới Đông đại lục, không ngờ người nhà lại không buông tha, tìm bọn họ trở về.

Lần này lại bởi vì ông ta xuất Ngân Dực Phệ Thiên kiếm mà bị phát hiện. 

Nhưng Vân Thiên Vũ thấy sư phó rất không vui, trong lòng lại càng tự trách: “Sư phó, xin lỗi, người cũng vì con cho nên mới bị bọn họ phát hiện.”

Quân Hạo Thiên cười khẽ, tiểu nha đầu này tâm tư nhanh nhẹn, ông ta không nói một lời nào, mà nàng lại phát hiện.

“Nha đầu, không sao, sau này con phải bảo trọng.” 

Quân Hạo Thiên bất đắc dĩ nói, Lâm Tâm Mộc bên cạnh ông ta tiến nhanh lên ôm Vân Thiên Vũ: “Vũ Nhi, con bảo trọng, sau khi đại hôn đi Thiên Mộc sơn trang tu luyện linh lực, sau đó ra khỏi Thiên Mộc sơn trang, bên ngoài quá nguy hiểm.”

Vân Thiên Vũ gật đầu: “Cảm ơn sư mẫu.”

Sau đó nàng nhanh chóng nhỏ giọng hỏi: “Sư mẫu, bọn họ là ai, tại sao phải đưa hai người trở về?” 

Lâm Tâm Mộc nhỏ giọng nói: “Bọn họ là người của tiểu thần giới Thanh Phong thành, con yên tâm đi, ta và sư phó không sao.”

Vân Thiên Vũ nghe Lâm Tâm Mộc nói xong biết sư phó cùng sư mẫu tạm thời không gặp nguy hiểm.

Nhưng rõ ràng bọn họ không vui. 

Vân Thiên Vũ còn muốn hỏi tiếp, nhưng bốn người mặc áo đen, đầu đội khăn choàng màu đen kia đã đi tới, người tới thoáng qua một cái, nhanh chóng mở miệng nói: “Thiếu thành chủ, Lâm tiểu thư, chúng ta cần phải đi.”

Người này vừa nói xong, Vân Thiên Vũ liền nghe ra, rõ ràng sư mẫu là nữ nhân sư phó thích, nhưng những người này lại gọi sư mẫu là tiểu thư, đây không phải chứng tỏ một chuyện sao?

Sư phó và gia tộc sư mẫu không đồng ý bọn họ ở bên nhau, cho nên hai người bọn họ trốn ra khỏi tiểu thần giới, tới đây trốn. 

Thật không ngờ đến cuối cùng lại bị phát hiện.

Sư phó cùng sư mẫu đều bị nàng liên luỵ, bằng không bọn họ sẽ không bị phát hiện.

Giờ khắc này trong lòng Vân Thiên Vũ vô cùng khó chịu, trơ mắt nhìn sư phó cùng sư mẫu đi theo bốn hắc y nhân kia. 

“Sư phó sư mẫu? Hai người yên tâm, con sẽ đi tìm hai người, con nhất định sẽ đi tìm hai người.”

Vân Thiên Vũ kêu lên, Quân Hạo Thiên cùng Lâm Tâm Mộc đi xa hơn mười mét phía trước cười lắc đầu: “Đừng đi tiểu thần giới, an tâm đợi ở đây, tiểu thần giới quá nguy hiểm.”

Hai người dứt lời, thân hình vừa động phiêu nhiên mà đi, bốn gã hắc y nhân kia cũng lắc mình rời đi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.