Chương trước
Chương sau
Giọng điệu cứng rắn của Tiêu Cửu Uyên vừa dứt, một tên đồ đệ Linh Sơn môn đối diện mặt biến sắc, hung hắng mở miệng nói: “Ngươi thật sự cho rằng chúng ta sợ ngươi?”

Lời vừa dứt, người này xoay người nói: “Huyết Nguyệt Ngân Lang, lên!”

Một con sói trắng lắc mình chạy vội ra. 

Người này lại mở miệng: “Hỏa Vũ Cuồng Sư, lên.”

“Bát Dực Hắc Xà Hoàng, lên.”

Gần như trong chớp mắt, trong đại điện bừa bãi, xuất hiện thêm mấy linh thú cao lớn uy vũ. 

Linh Sơn môn quả nhiên không hổ là Linh Sơn môn, xưa nay vì ký kết linh thú mà kiêu ngạo.

Nghe nói Linh Sơn môn có một công pháp độc môn bí quyết gọi linh thú, có thể ký kết các loại linh thú lợi hại.

Người bình thường thật đúng là không dám tuỳ tiện đối nghịch người Linh Sơn môn. 

Nhưng hôm nay bọn họ chống lại đám người Tiêu Cửu Uyên.

Tiêu Cửu Uyên cũng không sợ mấy linh thú.

Hắn vừa thấy người Linh Sơn môn triệu hồi vài linh thú lợi hại, không nói hai lời, lập tức nhanh chóng kết trận. 

“Cửu Lôi Phệ linh trận, đi.”

Chín đóa Lôi Vân nhắm thẳng Huyết Nguyệt Ngân Lang, chạy như điên.

Đồng thời Tiêu Cửu Uyên đưa tay, một đạo linh lực màu tím chạy về phía một Hỏa Vũ Cuồng Sư. 

Quân Hạo Thiên cùng Lâm Tâm Mộc một bên cũng không nhàn rỗi, hai người bọn họ đưa tay, hai đạo tử linh xuất hiện.

Một âm thanh cực lớn vang lên, linh lực trực tiếp bay về phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng đang bay múa giữa không trung.

Bát Dực Hắc Xà Hoàng vốn rất mạnh, chẳng những lực công kích lợi hại, còn có thể bay múa. 

Thật không ngờ lần này gặp phải hai tử linh liên thủ, cho nên không đợi nó phát huy khả năng siêu cường của bản thân, liền bị oanh tạc giữa không trung, vô cùng thê thảm.

Người Linh Sơn môn không ngờ bên người Tiêu Cửu Uyên, ngoài hắn ra, còn có hai tử linh.

Vài người nhìn nhau, cuối cùng nhanh chóng mở miệng: “Đi nhanh đi, nếu không đi, chỉ sợ muốn cũng không đi được.” 

Mấy người bất chấp để ý tới linh thú của bọn họ, lắc mình rời đi.

Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên xưa nay có thù tất báo, cho tới bây giờ cũng không có ngoại lệ, vừa thấy người Linh Sơn môn định chuồn đi.

Hắn trầm giọng thét ra lệnh: “Bạch Diệu Hắc Diệu, chặn bọn họ lại, giết không tha.” 

Bạch Diệu Hắc Diệu lắc mình thẳng đến đệ tử Linh Sơn môn định trốn.

Nguyệt Lâm điện một đoàn ẩu đả.

Vân Thiên Vũ thấy, đang định gia nhập. 

Vừa đúng lúc này, có hơi thở sắc bén tới gần.

Hơi thở sắc bén này thoáng qua một cái, chẳng những Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên cũng cảm thấy.

Tiêu Cửu Uyên sắc mặt trầm xuống, chẳng lẽ lại một người lợi hại nào đến nữa. 

Hắn đang nghĩ thanh âm vèo vèo rất nhỏ phía sau vang lên.

Bốn bóng người đột nhiên từ phía trên rơi xuống Nguyệt Hoa điện.

Người vừa xuất hiện khoát nhẹ tay. 

Trong không khí, áp lực bao phủ bốn phía, khiến tất cả mọi người đều không nhúc nhích được.

Tiêu Cửu Uyên thân là tử linh, lại bị linh lực cường đại của người tới áp chế đến không nhúc nhích được.

Sắc mặt hắn không khỏi thay đổi, nhanh chóng nghĩ, người này rốt cục là ai, chẳng lẽ là môn chủ Linh Sơn môn. 

Nếu là như vậy, bọn họ sẽ gặp phiền toái.

Tiêu Cửu Uyên đang nghĩ liền nhìn thấy người tới, nhanh chóng tiêu sái tới trước Quân Hạo Thiên, cung kính mở miệng nói: “Thiếu thành chủ, ngươi thật khiến chúng ta dễ tìm.”

Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ nghe xong lời này, nhất tề thở phào nhẹ nhõm, chứng tỏ người đến không phải địch, như vậy bọn họ cũng không cần lo lắng xảy ra chuyện. 

Nhưng những người này là ai, linh lực quá kinh khủng, mà lại trực tiếp dùng linh lực áp chế bọn họ không nhúc nhích được.

Nhưng Quân Hạo Thiên cùng Lâm Tâm Mộc lại không bị áp chế, hai người chỉ âm trầm nhìn người tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.