Chương trước
Chương sau
Tay Vân Thiên Vũ cầm kiếm đang muốn đâm qua.

Đột nhiên Tiêu Cửu Uyên ngẩng đầu nhìn qua, khóe môi hắn cong thành độ cong duyên dáng, bên trong con ngươi như có dịu dàng chuyển động.

Đi tới. 

Đột nhiên Vân Thiên Vũ dừng kiếm.

Chỗ tối có giọng nói yêu mị vang lên: "Đâm, mau đâm chết bọn họ, mau đâm mau đâm."

Lúc này Vân Thiên Vũ đã hoàn toàn tỉnh táo. 

Nàng không them để ý giọng nói phía sau, giả, giả.

Tiêu Cửu Uyên rất ghét quận chúa Gia Khánh, sao có thể cưới nàng ta làm vợ.

Tất cả điều này là quỷ kế của Hắc Ma tháp làm ra. 

Ta muốn giết ngươi.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ, cầm kiếm chém lung tung về chỗ vừa phát ra tiếng nói.

Ném thanh kiếm trong tay đi, thả ba linh thú trong Phượng Linh giới ra nói: "Các ngươi lục soát cẩn thận cho ta, nhất định phải bắt ma trốn ở trong tầng hai, rồi giết nó." 

"Vâng, chủ tử."

Ngạo Minh và Điêu Gia nhận lệnh, lắc mình chạy đi.

Bản thân linh thú và ma giống nhau, cho nên Ngạo Minh và Điêu Gia đều có cảm giác nhất định với ma. 

Ba linh thú nhanh chóng tìm được ma ở tầng hai.

Ma lần này lại là một nữ tử yêu mị, ma ghen hóa thành mỹ nữ.

Đáng tiếc Ngạo Minh và Điêu Gia đều mặc kệ nàng ta có phải mỹ nữ hay không, bắt được nàng ta thì liền cắn luôn. 

Tiếng ma ghen kêu vô cùng thảm thiết, liên tục cầu xin.

Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không để ý tới nàng, bởi vì hiện giờ nàng đã biết nếu muốn phá bỏ Hắc Ma tháp này, cần giết chết ma của mỗi tầng thì mới có thể phá Hắc Ma tháp.

Năng lực của ma ghen cũng không mạnh, nhanh chóng bị Điêu Gia cắn chết. 

Điêu Gia cắn chết ma ghen, bởi vì quá tức giận, cuối cùng trực tiếp nuốt mất ma ghen.

Nó nuốt xong, đột nhiên cảm thấy năng lực của mình mạnh hơn rất nhiều, bỗng nhiên bộ dạng trưởng thành không ít.

Tuy không có lo như là Ngạo Minh, nhưng cũng không nhỏ. 

Cái này khiến Điêu Gia vui mừng, không ngừng kêu.

"Chủ tử, ta phát hiện một việc, thì ra ta có thể nuốt ma và yêu, hơn nữa ta phát hiện sau khi nuốt, sức mạnh lại mạnh rất nhanh."

Cái này không những khiến cho Điêu Gia vui vẻ, Vân Thiên Vũ cũng rất vui. 

Nếu Điêu Gia mạnh, rất có lợi với nàng, đương nhiên nàng hy vọng nó càng mạnh càng tốt.

"Được rồi, Hắc Ma tháp có không ít ma, lát nữa cho ngươi nuốt hết."

"Thật tốt quá, thật tốt quá." 

Điêu Gia vui vẻ lăn lộn, sau đó ngước mắt nhìn Ngạo Minh với ý nghĩ sâu xa.

Chờ ông đây mạnh rồi, chuyện đầu tiên làm là sẽ thu thập ngươi.

Ngạo Minh như không thấy được. 

Vân Thiên Vũ chợt nhớ tới Tiêu Cửu Uyên, vội kêu lên: "Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên."

Trong Hắc Ma tháp, Tiêu Cửu Uyên khẽ lên tiếng: "Ta ở đây."

Hắn đi ra, bộ dạng có chút chật vật, giống như vừa bị thương nặng." 

Hắn nâng mắt đen lên nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Nếu không phải ngươi tỉnh táo lại trước, giết chết ma ghen, chỉ sợ ta sẽ trúng quỷ kế của ma ghen."

Lúc trước hắn rơi vào quỷ kế của ma ghen, nhìn thấy Vũ Mao thích Phượng Vô Nhai, hai người còn cưới nhau.

Hắn vừa thấy hình ảnh này, cũng không thể thừa nhận được, lập tức cầm kiếm muốn giết Phượng Vô Nhai. 

Nếu thật sự như vậy, người hắn giết chết cuối cùng sẽ là Vũ Mao, như thế, hắn sẽ lập tức trúng kế ma ghen.

Cũng may là Vũ Mao tỉnh táo trước.

Tiêu Cửu Uyên từ từ khôi phục tâm trạng. 

Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Vũ Mao, kiên định nói: "Chúng ta đã phá hai tầng, Hắc Ma tháp sau đó không thể làm khó được chúng ta."

"Ừm."

Hai người nắm tay nhau chặt, tuy lúc trước tâm ma và ma ghen thiết kế âm mưu hại họ. 

Nhưng trải qua mưu tính này, ngược lại bây giờ càng quyết tâm phải phá Hắc Ma tháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.