Cho dù là Tiêu Cửu Uyên cũng không khỏi không than thở một tiếng, nữ nhân này ánh mắt thật rất có linh khí, chỉ tiếc khuôn mặt đã bị phá hủy, nhưng không biết Mỹ Nhan Đan có thể hay không xóa vết sẹo trên mặt nàng.
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, nếu không trở về thay nữ nhân này tìm đan dược chữa trị gương mặt, thay nàng chữa hết dung mạo, ngày sau nàng cũng sẽ không khó khăn như vậy.
Nghĩ như thế, chủ ý này không tệ.
Trong xe ngựa Vân Thiên Vũ tự nhiên không biết tâm ý của Tiêu Cửu Uyên, nàng gọn gàn từ trong xe ngựa đi xuống, đợi đến khi đứng vững, suy nghĩ có cần hay không cùng Tiêu Cửu Uyên lên tiếng chào hỏi, mặc dù hành động của Tiêu Cửu Uyên bây giờ làm cho người ta thích nổi, nhưng bây giờ nàng có thể thuận lợi nắm giữ Hoán Linh Quyết, cũng nhờ Tiêu Cửu Uyên.
Nghĩ như thế, Vân Thiên Vũ cảm thấy vẫn nên cùng Tiêu Cửu Uyên lên tiếng chào hỏi, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng.
Xe ngựa của Ly thân vương phủ đã rời khỏi Vĩnh Ninh Hậu phủ, làm hại Vân Thiên Vũ đứng cạnh xe ngựa hứng đầy bụi.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ không nói ra được khó coi, cắn răng hít sâu, sau đó âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này không bao giờ cho Tiêu Cửu Uyên một chút mặt mũi nào nữa, hơn nữa không nên cùng hắn có nửa phần khách khí.
Nàng suy nghĩ xoay người hướng Vĩnh Ninh Hậu phủ đi tới.
Người bên trong Vĩnh Ninh Hậu phủ sớm thấy Tiêu Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3071075/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.