Nửa năm sau, bà ta khỏi bệnh, nói muốn gặp mặt ta để dập đầu tạ ơn cứu mạng. 
Ta đồng ý gặp bà ta. Vừa gặp mặt, hai chúng ta đều sững sờ. 
Tuy bà ta đã già yếu, lưng còng xuống, nhưng dung mạo cũng không thay đổi quá nhiều, thì ra bà ta chính là nha hoàn nhỏ trước kia hầu hạ Ngọc Kiều Nhi. 
Khi đó, nàng ta đi theo Ngọc Kiều Nhi đến nhà khách nhân kia ở, sau đó thì không còn tin tức gì nữa. 
Cách mấy chục năm trời, người quen gặp lại, vốn dĩ không có tình nghĩa gì, giờ cũng sinh ra chút cảm tình. 
Trung thu sắp đến. 
Ta giữ nàng ta ở lại vài ngày, cùng nhau trò chuyện về những chuyện đã qua. Một hôm, nàng ta thuận miệng nói: "Nương tử từng nói, ngày vui vẻ cuối cùng trong đời nàng ấy, là ở nhà quê, vào đêm trước Trung thu." 
Nói xong, nàng ta tự biết mình lỡ lời, vội lén nhìn sắc mặt ta. 
Ta biết, đó là ngày trước khi cha ta bị ngã xuống nước. 
"Lúc đó, hai chúng ta đều còn là những cô nương ngây thơ, năm đó mất mùa, cơm phải trộn với rau dại mà ăn, vậy mà vẫn vui vẻ cùng nhau chèo thuyền chơi." 
Ta nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi: "Sau khi các ngươi rời khỏi Yến Hồng Lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" 
Nữ nhân kia liền ân cần kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra, đại phu nhân cuối cùng vẫn nhúng tay vào chuyện thư phòng, bà ta lấy bàn là nung đỏ, hủy hoại dung nhan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nuong/3712898/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.