Bích Vân nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến, kéo ta về phòng. Nàng cau mày nói: "Tỷ quan tâm đến ả ta làm gì, đắc tội với ả ta, ả ta lại hành hạ tỷ đấy." 
Ta ngẩn người đứng bên bàn, nhìn thấy trên đó bày la liệt quần áo trang sức. Bích Vân cầm lấy một chiếc trâm cài, ướm thử lên tóc ta, vui vẻ nói: "Thật hợp với tỷ. Mắt nhìn của ta thật tốt." 
Ta không nhịn được hỏi: "Nhiều đồ như vậy, muội định mở cửa hàng à?" 
Nàng ta dùng chiếc trâm cài tóc gõ nhẹ vào ta một cái: "Ngốc ạ! Đây là của hồi môn của tỷ. 
"Còn nhớ Lư công tử không? Không, bây giờ phải gọi là Lư lão gia rồi. Cha của hắn đã qua đời. Hắn thích tỷ, đã bàn bạc với tú bà rồi, tiền cũng đã đưa. Đợi mãn tang một năm, hắn sẽ đến đón tỷ về." 
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Thu Nương tỷ tỷ, từ nay về sau tỷ không cần phải sợ lão bà đó nữa, cũng không cần phải tiếp khách nữa. Y phục, thức ăn của tỷ sau này đều do Lư lão gia cung cấp, tỷ chỉ cần ở lại đây, bầu bạn với ta thêm một thời gian nữa. Đợi đến khi tỷ về nhà hắn, chúng ta sẽ không còn được gặp nhau nữa." 
Ta buột miệng nói: "Chắc chắn là có sự nhầm lẫn rồi, người hắn thích là muội, sao có thể để ý đến ta được?" 
Hắn là vị hôn phu trước đây của Bích Vân, những năm qua cứ rảnh rỗi là lại đến thăm nàng. 
Có lần hắn uống rượu say 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nuong/3712890/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.