Khách nhân đến đây thường né tránh chuyện chuộc thân cho kỹ nữ. Cưới một kỹ nữ nào có bằng cưới con nhà lành.
Trong chốn lầu xanh này, tiền chẳng có giá trị gì.
Một cô nương trẻ bán làm nô tỳ cũng chỉ được mười sáu lượng bạc.
Ta vốn là kẻ sa cơ thất thế, giá chuộc thân lại lên tới tám mươi lượng, chưa kể đến những lời đàm tiếu của người đời.
Hắn vốn là người biết tính toán, vậy mà lại nói ra những lời này, có thể thấy là thật lòng muốn chuộc thân cho ta.
Nếu được làm người lương thiện, rời khỏi chốn lầu xanh ngày đêm đảo lộn này, sống trong một căn nhà bình thường, sớm tối cơm nước, quanh năm may vá, chăm sóc con cái trưởng thành, cuộc sống sẽ bình yên biết bao.
Tám mươi lượng bạc là cái giá nằm ngoài dự tính của Vương Đức Bảo. Ta lấy ra ba mươi lăm lượng bạc đã dành dụm được bấy lâu nay, cuối cùng cũng bàn bạc xong chuyện chuộc thân.
Nào ngờ giấc mộng đẹp đến cuối cùng, lại bị chính muội muội ruột phá tan.
Ta thảng thốt thở dài. Phòng bên cạnh lại có động tĩnh.
Đối diện với một nhân vật như thế, đêm nay thân là hoa khôi, Ngọc Kiều Nhi quả thật hao tâm tổn sức.
Nàng ta e rằng còn chủ động dâng thuốc quý phòng the cho hắn.
Ta còn cầu mong điều gì đây?
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Đức Bảo từ phòng Ngọc Kiều Nhi bước ra, xoay người hướng về phía cửa, cung kính bái chào: "Kiều tỷ tỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nuong/3712885/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.