Năm ấy, nạn đói hoành hành, vì gia đình, ta đành bán mình vào thanh lâu.
Muội muội cõng theo rau củ khô đến thăm ta.
Vì có một vị khách ưa thích những cô nương trẻ tuổi, nên mụ Tú Bà liền dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.
Muội muội ta tin lời mụ, nằng nặc không chịu về mà nói: “Tỷ tỷ,muội cũng muốn ngày ngày được mặc lụa là, bữa nào cũng được ăn ngon!"
Ta không đồng ý, lấy số bạc mình dành dụm được, nhờ người cùng làng đưa muội ấy về quê.
Từ đó về sau, ta không còn nhận được tin tức gì từ gia đình nữa.
Năm năm sau, khi nhan sắc tàn phai, ta thuyết phục một người buôn vải chuộc ta ra khỏi thanh lâu, làm mẹ kế của hai đứa con của hắn.
Nào ngờ đâu, muội muội ta lại tìm đến.
Hai tỷ muội ta có bảy tám phần giống nhau, nhưng muội ấy xinh đẹp, yêu kiều hơn ta rất nhiều, lại khéo ăn nói, giỏi lấy lòng người.
Sau khi muội ấy đến, chưa đầy ba ngày, thanh lâu đã tấp nập khách khứa ra vào.
Tên buôn vải thuê kiệu đến cửa đón ta, muội muội ta lại quyến rũ ngoắc tay với hắn.
Hắn ta chỉ ngẩn người một chút, liền dâng lên số bạc chuộc ta.
Mụ Tú Bà chặn cửa, cân bạc, tám mươi lượng, chất lượng, trọng lượng đều đủ cả. Ngọc Kiều Nhi, muội muội ruột của ta, khoác tay tên buôn vải, thướt tha bước vào cửa.
Ta ngây người đứng trước kiệu. Trong đó còn có ba mươi lăm lượng bạc của ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nuong/3712884/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.