Chương trước
Chương sau

Bạch Đại tổng quản cung kính dạ một tiếng, hai người càng đi càng xa, trong lòng Cẩm Nương từ từ hoạt động mở ra, Giản thân vương? Nhớ được kiếp trước nàng thích xem nhất là Thanh xuyên tiểu thuyết, Thanh Đình Giản thân vương là Thiết Mạo Tử Vương, vương vị thế tập (vương vị cha truyền con nối),nơi này cũng có sao?
Nàng xuyên đến đây mới có mấy ngày, dựa vào trí nhớ còn lưu lại trong thân thể này cùng với việc mình âm thầm quan sát, nên cũng hiểu chút ít nhân văn vật lịch sử của thời đại này, chẳng qua là chuyện trong triều đình, cùng quan chế (phân chia các loại quan) vẫn rất mơ hồ, có thể do chủ nhân thân thể này trước kia đúng là côn trùng nhỏ hồ đồ, nếu không, thế nào cũng là tiểu thư tướng phủ, dù không nhận được người chào đón nhưng cũng không trở thành bị áp bách đến cơm cũng ăn không đủ no.
Trước tạm bất kể phải hay không phải là Thiết Mạo Tử Vương, lời kia của Lão thái gia là ý gì? Tại sao lại muốn mình đi gặp Giản thân vương Vương Phi, lấy thân phận hiện tại của mình, đủ tư cách gặp Vương Phi sao? Nhất thời bộ não của nàng xoay vòng vòng, không hiểu được, nên nghi ngờ nhìn về phía Tú cô.
Tú cô nhăn mặt cau mày, nhìn nàng một cái, từ từ nói: “Chắc là phải nghị hôn?”
Cẩm Nương mặt tái đi, ánh mắt trợn thật lớn, ở trong lòng oán thầm, trời ạ, thân thể này mới mười bốn tuổi thôi, nếu là ở kiếp trước thì mới lên cấp hai thôi, nơi nào có thể đính hôn chứ? Đây không phải là giết hại thiếu nữ vị thành niên sao?
Tú cô thấy vẻ mặt nàng thống khổ cùng bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi),liền vỗ nhẹ trán nàng “Lão thái gia chịu đối với hôn sự của ngươi để ý, đây là chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi nghĩ để cho Đại phu nhân vì ngươi làm chủ sao? Cũng đã mười bốn tuổi, sang năm thì phải cập kê rồi, cũng nên nghị hôn.”
“Giản thân vương gia hẳn là rất tôn quý, vì sao Nhị tỷ lại nhìn không khá chứ? Lão thái gia còn nói, không muốn nói cho nàng ấy biết là sao?” Cẩm Nương gãi đầu mê hoặc hỏi.
Tú cô cũng mê hoặc luôn, nàng chỉ là nô tỳ tướng phủ, vẫn hầu hạ thứ xuất cô nương không được cưng chìu, trong ngày thường ra cửa cũng ít, kiến thức tất nhiên thiếu hụt rất nhiều, không như Đỗ mụ mụ bên cạnh Đại phu nhân, hay Cố mụ mụ bên cạnh lão thái thái, ở nơi đó họ sẽ biết nhiều hơn, trong ngày thường tuy nói qua lại với họ không thương, nhưng dù sao cũng là lão nhân trong phủ, chắc sẽ nễ mặt già với nhau mà tiết lộ một chút.
“Cô nương chớ vội, suy đoán cũng vô ích, chờ ta đi hỏi Cố mụ mụ một chút, có thể nàng sẽ biết.” Cẩm Nương không biết Cố mụ mụ là ai, bất quá, cũng sẽ đoán ra là thân phận bà Tử, nên không thể làm gì khác hơn là để xuống nghi ngờ, cùng Tú cô trở về Tử Viên.
Tứ nhi cùng Bình nhi đang ngồi ở trong nhà để làm cho Cẩm Nương quần áo mùa thu, mảnh bông vải phấn hồng cùng tơ tằm dây đai, màu trắng của bông vải dây đay mà lót vào bên trong áo hay chăn, ở giữa mặt trên nệm điểm thật mỏng một tầng cây bông tuyết trắng, nhìn rất mềm mại thoải mái, Cẩm Nương cao hứng tiêu sái đi qua khung cửi, thứ tốt a, kiếp trước rất muốn mặc cái loại vải bông thiên nhiên tinh khiết này, nhưng mua không nổi a, rất mắc.
Tú cô thấy vẻ mặt cô nương không phóng khoáng, trong lòng chua xót nhưng lại không biết làm sao, suy nghĩ một chút, rồi an ủi: “Chờ thêm vài năm, nhận thêm hàng tơ lụa là có thể đổi a, trước cứ tạm chấp nhận dùng cái này.”
Nhà giàu quả nhiên khác với bình dân a, vải bông thượng hạng như vậy mà chỉ có thể coi là”Chấp nhận” , Cẩm Nương không khỏi ở trong lòng thán phục tầm mắt của Tú cô, đưa ánh mắt từ trên chiếc áo mùa thu dời đi, cầm qua hộp đựng thức ăn từ Tú cô, rồi nói với Tứ nhi cùng Bình Nhi: “Ăn cơm, ăn cơm rồi làm tiếp.”
Tứ nhi liền nhìn về phía kia hộp đựng thức ăn, nhỏ như vậy, nhín lắm cũng chỉ có ba người, có thể thường nhau được bao nhiêu a? Mà họ thì có bốn người, cô nương lại muốn chịu đói rồi, suy nghĩ một chút, nàng liền nhịn xuống cái đói trong bụng, cười cười nói: “Ta không đói bụng đâu, nếu còn dư lại thì cứ để đó, các ngươi ăn trước đi, mắt thấy trời sắp lạnh rồi, phải làm nhanh một chút để cô nương còn có để mặc.”
Tú cô biết nàng muốn nhường cho cô nương ăn no, đáng thương , buổi tối hôm qua đến nay còn không có ăn cái gì, đến bây giờ, đã nửa buổi sáng rồi, nếu không ăn thịt thì sẽ ngất xỉu, nàng đang muốn khuyên, thì Cẩm Nương vung tay lên, dũng cảm đối với Tứ nhi nói “Ăn đi, người là sắt, cơm là théo, một bữa không ăn đói bụng đến phải sợ, tuy nói ít một chút, nhưng so với không ăn không phải vẫn tốt hơn sao?”
Tứ nhi nghe thấy cười khúc khích, Tứ cô nương đúng là càng ngày càng thú vị rồi, trước kia hoặc là ngơ ngác, hoặc cả ngày một câu nói cũng không nói, hoặc có nói, cũng không lưu loát, một hồi lâu cũng không biết rõ nàng đã nói gì, hôm nay ngược lại, người sáng sủa hơn, nói cũng có dáng điệu, cũng không biết nàng học được cái này ở đâu.
Tâm tình tốt, cơm tuy ít, nhưng mọi người ăn rất vui vẻ, bánh chẻo ngửi một cái thì đầy hương thơm, bất quá, vừa nhìn đã biết là Đại phu nhân ăn còn dư lại , cái đĩa cũng không có đổi cái mới nữa, Cẩm Nương sẽ không bực, nếu Đại phu nhân có thể đem chén cháo tổ yến kia thưởng cho nàng, vậy thì đã viên mãn rồi.
Phân chia ọi người xong, Cẩm Nương ăn đến híp mắt, ăn ngon a, chẳng qua là, quá ít, bụng vẫn không có lấp đầy.
MD, không thể cứ như vậy đi xuống nữa, mình còn đang trong giai đoạn phát triển mà, nhớ tới lúc tắm nhìn bộ ngực phi trường của mình, trong lòng một trận buồn bực, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù qua mấy năm nữa sợ cũng là phi trường, thử nghĩ lại kiếp trước xem D cup nha, đầy đặn như hai cái chén, vì không để cho ngực phẳng, nàng phải phấn đấu!
Tâm niệm vừa động, nhớ tới lời của Lão thái gia. Không phải là qua hai ngày nữa phải gặp Giản thân vương sao? Nếu vẫn bộ dạng cây hồng bì gầy nhom này mà đi ra tiếp khách, chỉ sợ Lão thái gia cũng sẽ cảm thấy không có mặt mũi, một cô nương với bộ dạng bệnh hoạn, Giản thân vương phi người ta cũng sẽ không để ý, ừ, có muốn làm quá mức hơn một chút hay không?
Chiều hôm đó, Cẩm Nương vừa thêu năm hà bao, vừa nghĩ đến Đại phu nhân thật đúng là ác, một trăm hà bao bắt Cẩm Nương phải thêu từng đường kim mũi chỉ, nói là vì đại tỷ Tôn Vân Nương thích nhất chính là nữ công của Tứ cô nương, Trữ vương phủ lại có quy củ lớn, hà bao phải được thêu giống nhau, đổi lại người khác, đường kim sẽ không giống, được một người thêu ra, mới tỏ rõ thể diện, cho nên, dù Cẩm Nương thêu đến ánh mắt phát sưng, đầu ngón tay bị đâm nát, Tứ nhi Bình nhi cũng chỉ có thể dùng đôi mắt mà nhìn, chứ giúp không được. (TT: đúng là mẹ ghẻ mà >_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.