Chương trước
Chương sau

Rốt cục cũng thêu xong một hà bao (túi tiền) cuối cùng, Cẩm Nương ngẩng đầu, lắc lắc cái cổ vừa đau vừa cứng ngắc, đem hà bao đưa cho Tú cô đang cuộn ống chỉ lớn.
Tú cô sau khi nhận lấy liền cẩn thận xem xét một lần, cười nói: “Ừ, thủ pháp của cô nương càng ngày càng tốt rồi, một hồi ta cuộn xong ống chỉ này, là có thể gọi Tứ nhi đưa cho Đại phu nhân xem.”
Cẩm Nương đang đứng lên lắc mình lắc mông, nghe thế liền nói: “Hôm nay ta muốn tự mình đưa đi, ngài cũng nói, mười hà bao này so với mọi người thì đã làm tốt hơn, bản thân ta muốn nhìn xem, Đại phu nhân còn có chỗ nào mà chê bai.”
Tú cô nghe xong kinh ngạc nhìn Cẩm Nương, Tứ cô nương luôn luôn ngoan ngoãn nhát gan làm sao hôm nay lại có gan lớn và kiên cường như vậy rồi?
Cẩm Nương biết nàng kỳ quái cái gì, nên cười nói: “Tú cô, ta không muốn chịu đói nữa.” Ánh mắt của nàng không chết lặng hoặc ngây ngẩn giống thường ngày, hôm nay nó cũng trở nên linh động trong suốt rồi, trong ánh mắt mang theo một tia kiên nghị.
Đây không phải là cô nương mà ngày thường Tú cô thường quen thuộc nữa rồi, kể từ sau khi rơi xuống nước được cứu tỉnh lại vài ngày trước đó, Cẩm Nương tựa như thay đổi thành một người khác, trước kia nói chuyện từ tốn nhát gan, thấy Đại phu nhân thì bị làm cho sợ đến nói cũng nói không suôn sẽ, muốn cho nàng đi gặp Đại phu nhân, tựa như muốn lấy mạng của nàng vậy, hôm nay thì ngược lại, còn nói tự mình muốn đi? Chẳng lẽ sau khi rơi xuống nước gặp phải Long Vương rồi? Đã đem đầu óc Tứ cô nương giải khai tốt hơn?
Bất quá, Tứ cô nương như vậy làm cho Tú cô rất vui mừng, ít nhất cũng biết phải bảo vệ chính mình, nơi nhà cao cửa rộng này, lại là thứ xuất (con của vợ nhỏ),thân phận so sánh với hạ nhân chỉ cao hơn tí xíu, không đúng, so với Hồng Mai Tử Anh nha đầu đắc lực bên cạnh Đại phu nhân không chỉ kém một chút thôi đâu, hôm nay Đại phu nhân trong tay nắm gia quyền, người nào thấy Hồng Mai cùng Tử Anh mà không phải nịnh bợ a, Tứ cô nương có cái gì đâu? Đi ra ngoài, ngay cả có bà tử (người hầu lớn tuổi) có thân phận một chút cũng đều hai mắt nhìn trời, xem nàng ấy là không khí.
Tay chân lanh lẹ cuốn xong ống chỉ cuối cùng một hà bao, Tú cô dùng một tấm vải màu xanh ngọc đem hà bao gói kỹ, rồi đứng lên.
Cẩm Nương đang làm mấy động tác vận động, lúc còn học trung học ở trường học thường làm, đại học bốn năm, cộng thêm ở trong xã hội lăn lộn ba năm, sớm đã quên, hôm nay nghĩ kỹ lại, cũng chỉ nhớ được mấy động tác, bất quá cuối cùng cũng là hoạt động động thân thể, nếu không, ngồi xuống mười mấy giờ, xương cổ cùng xương sống và thắt lưng không thể không biến hình, cái thân thể này chỉ mới mười bốn tuổi, đang ở tuổi trổ mã, nếu mà thay đổi hình dạng, sau này muốn sửa lại cũng không được nữa.
Thấy Tú cô đứng lên, nàng cũng ngừng vận động, cầm khăn vải lau một đám mồ hôi lấm tấm mặt, nhấc chân đi ra ngoài.
Đại phu nhân đang dùng điểm tâm, một chén tổ yến chưng màu vàng, một chén cháo sò điệp với tôm, một cái đĩa bánh cuốn nhỏ, một đĩa dưa muối, rất tốt, nhẹ nhưng dinh dưỡng phong phú.
Ba ngày chỉ ăn được có năm bữa cơm, Cẩm Nương lẳng lặng xuôi tay đứng ở cạnh cửa, mời gặp, Đại phu nhân mắt cũng không có nhìn một cái, hồi lâu mới kêu một tiếng vào đi, sau đó phối hợp tư thế ưu nhã ăn cơm tiếp.
Nhìn trên bàn nhỏ một chút, ánh mắt Cẩm Nương tái đi, liều mạng nuốt nước miếng, YD, kiếp trước nàng cũng chỉ là giới bình dân, nơi nào mà uống qua tổ yến a, đại phu nhân há miệng chỉ uống có vài ngụm, liền nhướng mày chán ghét đẩy ra cái chén nhỏ, “Nhiều quá rồi, Hồng Mai, cầm đi đút cho Ti Ti (con chó) ăn.”
Phía sau nàng Đại nha đầu Hồng Mai vội vàng cười đi tới đây, đem chén tổ yến bưng đi xuống, gắp bánh chẻo ra đặt ở trong đĩa nhỏ của Đại phu nhân.
Cẩm Nương liền ở một bên oán thầm, MD, chó so sánh với ta mệnh còn tốt hơn, thật là người không bằng chó a.
Hồng Mai đem chén tổ yến kia rót qua chén nhỏ xong, liền tiểu nha đầu ôm Tiểu Kinh Ba mập mạp màu trắng lông mềm như nhung nhẹ nhàng mang tới đây, đút cho Tiểu Kinh Ba ăn, Tiểu Kinh Ba vươn thẳng lỗ mũi ngửi ngửi, rồi ngoắt ngoắt cái đuôi, đoán chừng cũng giống như Đại phu nhân, ngày ngày ăn, ngày ngày ăn, riết rồi cũng chán ghét.
Đại phu nhân cuối cùng đã ăn xong rồi, mới ngước mắt quét nhìn Cẩm Nương một cái, thấy nàng an tĩnh mà đàng hoàng, liền nói: “Lấy tới cho ta nhìn xem.”
Vừa nói xong Hồng Mai liền đi qua, từ trên tay Tú cô cầm hà bao mở ra, bày tại trên bàn, Đại phu nhân vươn ra hai ngón tay, cầm một cái để ở trên tay nhìn, đang muốn nói chuyện thì lúc này, phía ngoài truyền đến một trận tiếng cười.
“Là Ngọc Nương tới sao?” Đại phu nhân vẻ mặt mang nụ cười.
“Nữ nhi ẫu thân thỉnh an.” Tôn Ngọc Nương xuất hiện như gió cuốn, thân thể lượn lờ giọng nói cao vút thỉnh an Đại phu nhân, rồi nhào vào trong ngực Đại phu nhân.
“Ngươi nha đầu này, bao lớn rồi mà còn làm nũng, hôm qua Nương để cho phòng bếp làm bánh hạt dẻ ăn không ngon?” Đại phu nhân từ ái vuốt đầu Tôn Ngọc Nương, hỏi.
“Ăn ngon, chẳng qua có chút ngán, Nương, người để cho các nàng làm ít đường một chút, thêm nhiều hạt dẻ, thì sẽ thơm hơn.” Tôn Ngọc Nương ở trong ngực Đại phu nhân cọ tới cọ lui sau đó mới lui đi ra ngoài.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cẩm Nương đứng ở đó, đôi lông mày nhíu lại, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nương, nàng tới làm cái gì, một bộ dạng bịnh hoạng, không có làm dơ bẩn mắt ngài chứ?”
Đại phu nhân liếc mắt nhìn Cẩm Nương một chút, hiếm khi thấy phúc hậu giận nói Tôn Ngọc Nương một câu: “Đừng nói nhảm, Cẩm Nương là muội muội.”
Tôn Ngọc Nương hất đầu, chu miệng nói: “Nàng cũng xứng làm muội muội của ta? Nhìn bộ dạng ngu ngốc kia kìa!”
Cẩm Nương nghe thấy cười một cái tiến lên một bước, rất quy củ thi lễ với Tôn Ngọc Nương rồi nói: “Tứ muội thỉnh an Nhị tỷ, Nhị tỷ vạn phúc!”
Tôn Ngọc Nương mở to mắt, nhất thời có chút hoảng hốt, cho là mình bị hoa mắt, ngày thường nàng cũng không có ít lần đánh mắng thứ muội này, lần đó nàng ta không phải là bị làm cho sợ đến khóe môi trắng bệch, hai tay phát run sao, bị mắng mà còn chính thức thỉnh an, đầu óc nàng ta hỏng mất rồi à?
Tôn Ngọc Nương ngây dại, nhất thời đã muốn ngơ ngác, thì Cẩm Nương liền cười còn gọi thêm một lần: “Nhị tỷ.”
Trong nhà mặc dù không có người ngoài, nhưng nha hoàn bà Tử cộng lại cũng bảy tám người, tướng phủ rất thủ chế (tuân thủ quy chế đặc ra),quy củ lại lớn, làm tiểu thư tướng phủ, quy củ lễ nghi đã được dạy từ nhỏ, mới vừa rồi Tứ cô nương rất là lễ phép hành lễ cho Nhị cô nương, nhưng mà Nhị cô nương lại phát ngốc ra, đã không hồi lễ, điều này làm cho trên mặt Đại phu nhân rất bực dọc, lễ nghi của Nhị cô nương là do mình dạy, nên quát nhẹ một tiếng: “Ngọc Nương!”
Tôn Ngọc Nương lúc này mới kịp phản ứng, nhưng nàng vẫn tùy hứng nghiêng người, nhắm thẳng bên cạnh bàn đi tới, làm như một màn mới vừa rồi này… căn bản không có phát sinh, nàng là tiểu thư con vợ cả, cho dù không có hồi lễ Tứ cô nương thứ xuất, vậy thì thế nào, Nương cũng sẽ không vì vậy mà trừng phạt mình đâu.
Đại phu nhân thấy quả nhiên không có nói gì nữa, tiếp tục xem hà bao trên bàn, xem rất cẩn thận.
Cẩm Nương cũng không châm chọc, mà hàm chứa ý cười lẳng lặng yên tĩnh đi trở về vị trí mới vừa rồi.
Tôn Ngọc Nương rốt cuộc cũng cảm thấy đã mất mặt mũi, nên tiện tay cầm lấy một hà bao để nhìn, vừa lúc Hồng Mai dâng trà lên, cho nàng một chén, cũng cho Cẩm Nương một chén, Cẩm Nương cảm kích nhìn Hồng Mai một cái, Đại nha đầu trước gót chân của phu nhân này, hiếm thấy là không có cậy quyền, cũng không lên mặt kiêu ngạo, tuy là vẫn xem sắc mặt của đại phu nhân mà làm việc, nhưng ở trong phạm vi nhất định, nàng ta sẽ tận lực làm được tốt nhất.
Tôn Ngọc Nương uống hớp trà xong, đem trà thả lại trên bàn, thừa dịp Đại phu nhân không chú ý, tay nhẹ vươn ra, một chén trà nóng nồng đậm toàn bộ hướng đám hà bao mà giội lên, đáng thương Cẩm Nương đã thêu suốt mười bốn giờ, toàn bộ hà bao làm được đều bị dính nước trà, màu phấn hồng trên mặt thoáng cái nhuộm thành màu trà, đâu còn dùng được nữa.
“Ai nha, ta không phải cố ý.” Tôn Ngọc Nương sợ hãi kêu lên, quay đầu lại áy náy nhìn Cẩm Nương một cái: “Tứ muội muội, ngươi sẽ không trách tỷ tỷ chứ? ” Miệng nói thế nhưng không thể che hết một tia đắc ý ỡ đáy mắt.
Cẩm Nương chỉ cảm thấy tâm hoả bùng lên, thiếu chút nữa đã thốt ra lời mắng rồi, cố nén tức giận, cười nói: “Sẽ không, muội muội làm sao lại trách tỷ tỷ đâu, chẳng qua, đây cũng là do muội muội thêu cả ngày mới thêu xong, mẫu thân để uội muội thêu một trăm hà bao cho đại tỷ làm đồ cưới, cái này sợ là sẽ không kịp nữa.”
Vừa nói, vẻ mặt vừa mang thẹn ý nhìn vào mắt Đại phu nhân, lại nói: “Bất quá, Nhị tỷ từ trước đến giờ so sánh với Tứ muội ta thông minh linh xảo hơn nhiều, trong phủ trên dưới mọi người đều biết, nữ công của Nhị tỷ tỷ so sánh với Vân sư phụ trong phường thêu Kinh Vân không hề thua kém, nhất là thủ pháp thêu phản song mặt (thêu hai mặt),so sánh với Vân thêu phường lại càng sắc xảo hơn nhiều, nếu như Nhị tỷ tỷ có thể thêu cho đại tỷ mười cái hà bao chỉ vàng hai mặt, đại tỷ cầm lấy đến Trữ vương phủ ban thưởng cho hạ nhân, đó mới chính là thể diện lớn đó.”
Tôn Ngọc Nương nghe Cẩm Nương ở trước mặt mẫu thân khen nàng như thế, cằm nhỏ liền giương cao hơn, đắc ý nói: “Đúng vậy, nữ công của ta chính là Nương cố ý mời Vân sư phụ đến để dạy ta, cái người đần tay chân thô kệt làm sao mà so sánh được?”
Cẩm Nương nghe thấy vậy liền bước lên phía trước một bước, khẽ chào nói: “Tạ ơn Nhị tỷ, sáng mai đại tỷ thấy Nhị tỷ tự mình thêu hà bao chính phản song mặt, chắc chắn sẽ vui vô cùng, Nhị tỷ thật đúng là có lòng.”
“Tất nhiên, ta vốn chính là người có lòng, cùng đại tỷ lại là tỷ muội ruột thịt, đại tỷ xuất giá, ta dĩ nhiên phải. . . .” Tôn Ngọc Nương lời còn chưa nói hết, Đại phu nhân liền nhướng mày, quát một tiếng, “Ngọc Nương!”
Tôn Ngọc Nương quay đầu lại, đã thấy lão nương của nàng đang dùng một bộ dạng tiếc rẻ “rèn sắt không thành thép” nhìn chằm chằm nàng, lúc này nàng kịp phản ứng, mới biết được, mới vừa rồi mình đã đáp ứng cái gì, dùng thêu chính phản song mặt để thêu hà bao, trời, một cái hà bao nho nhỏ phải dùng tới cái dạng châm pháp phiền phức này sao? Chính phản song mặt thêu hà bao, chỉ để lấy ra thưởng cho người hầu, đây không phải là phí của trời sao? Quan trọng nhất là, một hà bao tuy nhỏ, nhưng muốn thêu xong cũng mất hai ngày a, nàng làm sao lại đột nhiên đáng ứng với Tứ nha đầu ngu ngốc kia đây?
Nhưng bây giờ lời đã nói ra, cũng rút trở lại không được nữa, chỉ đành phải nhận lấy xui xẻo, Tôn Ngọc Nương mang gương mặt khổ, kiên trì đối với Đại phu nhân nói: “Nương, ta làm cho đại tỷ mấy cái hà bao tốt cũng nên mà, một hồi để cho Xảo nhi đi khố phòng cầm vật liệu đến đây, nửa tháng chắc sẽ xong.”
Đại phu nhân nghe thế đành bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt bén nhọn trừng mắt nhìn Cẩm Nương một cái.
Cẩm Nương biết điều lại nói: “Nhị tỷ thật nặng tình nghĩa tỷ muội, Tứ muội muội ta còn phải hướng Nhị tỷ tỷ học tập nhiều rồi, mẫu thân, sáng mai hà bao ta sẽ thêu cẩn thận hơn, nhất định sẽ làm cho đại tỷ hài lòng.”
Đại phu nhân vốn nghĩ sẽ dựa vào chút sai xót này, mà lệnh cho Cẩm Nương một nhiệm vụ nặng nề hơn, bây giờ cũng không tiện mở miệng nữa, chỉ đành phải gượng cười đối với Đỗ mụ mụ bên cạnh nói: “Tứ cô nương làm việc rất dụng tâm, mụ mụ gói lại mấy món ăn cho nàng đi, nga, cái đĩa bánh chẻo thạch anh này coi như là phần thưởng cho nàng đi” Vừa nói, ánh mắt liền rơi vào cái đĩa bánh chẻo nàng ăn còn dư lại.
Cẩm Nương bước lên phía trước nói cám ơn.
Đỗ mụ mụ hội ý một cái liền đem mấy phần thức ăn bưng đi xuống, chỉ chốc lát sau, vừa đã mang ra một cái hộp đựng thức ăn trở lại, Tú cô bước lên phía trước nhận lấy, Đại phu nhân liền bưng trà uống, Cẩm Nương cười hành lễ rồi lui đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi viện của Đại phu nhân, Cẩm Nương khó được dịp than dài một hơi, cảm thấy ngày mùa thu tuy sáng rỡ nhưng cũng không chói mắt lắm.
Tú cô cũng hiếm khi lộ ra nụ cười thư thái, bất quá vừa ra khỏi nơi đó, vẫn khuyên nhủ: “Mới vừa rồi thật sự rất mạo hiểm, sau này cô nương vẫn phải cẩn thận một chút sao, Đại phu nhân cũng không phải là người có lòng dạ rộng lượng.”
“Biết rồi, Tú cô.” Cẩm Nương làm nũng một cái, nàng chỉ muốn mau chút ít trở về để trị Lục phủ ngũ tạng của mình, YD mấy ngày nay cũng không có ăn được một bữa cơm no.
Đang đi tới một hòn giả sơn, Cẩm Nương liền thấy phía trước cửa thuỳ hoa có một lão nhân đầu đầy tóc trắng nhưng tinh thần cẩn thận đang đi vào, Cẩm Nương đưa tay che nắng, muốn nhìn rõ một chút, Tú cô đang ở phía sau nàng đem nàng đẩy đi, “Đó là Lão thái gia, ngươi đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì, cẩn thận bị mắng đó.”
Cẩm Nương thế mới biết người đang từ xa đi đến gần là tổ phụ (ông nội) của thân thể này, nàng xuyên qua đến bây giờ, đây là lần đầu tiên thấy Lão thái gia, mặc dù trong trí nhớ ban đầu của thân thể này vẫn có, nhưng chẳng qua là đối với vị tổ phụ cao cao tại thượng này rất là mơ hồ.
Núp ở phía sau núi giả, nàng nghe Lão thái gia vừa đi vừa cùng Bạch Đại tổng quản theo bên cạnh nói chuyện: “Qua hai ngày nữa Giản thân vương Vương Phi sẽ tới trong phủ, ngươi đi cùng Đại phu nhân nói một tiếng, để cho nàng chuẩn bị một chút.”
Bạch Đại tổng quản khom người trả lời, theo phía sau Lão thái gia, Lão thái gia đi được vài bước thì giống như nhớ tới cái gì đó “Nga, để cho Đại phu nhân nới với Tứ nha đầu, cẩn thận trang phục trang điểm một phen, ngày đó để cho Tứ nha đầu ra đi ngoài, Tam nha đầu đã định hôn nhân với con thứ của Tĩnh Trữ hầu rồi, Nhị nha đầu thì mắt quá cao, tìm mấy người rồi nó cũng không xem vừa mắt, chuyện này không cần cùng nó nói, vì nếu Giản thân vương đã mở miệng, thì lão phu cũng không thể không nể mặt mũi của hắn, nên để cho Tứ nha đầu ra gặp đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.