Nhưng mà bọn họ chăm chỉ làm việc thì nàng phải đứng thẳng phục vụ, còn phải sụp mi thuận mắt khiêm nhường. Hôm nay nàng lại đứng nửa canh giờ, bên hông cũng mau mỏi, trong lòng oán giận Lục Quân Tắc, không nhìn thấy người vợ duy nhất của anh muốn tử trận sao? Sao có người không thương hương tiếc ngọc như vậy?
“Tiểu Lương, đi nấu chút trà.” Lục Quân Tắc nói.
A? Đây là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao?
Bận rộn đáp ứng bước nhanh ra ngoài doanh trướng, pha trà? Cho anh ta dùng nước sôi cũng không tệ, đến nhà bếp, hướng nhà bếp muốn nước sôi pha trà bưng trở về, không để lại, mới ra cửa liền thấy một người hấp tấp chạy như bay đến đụng phải nàng, bình sứ trắng liền thuận tiện ngã lệch vào trong ngực Doãn Thiên Lương.
Cảm xúc này bây giờ đặc biệt nóng bỏng ...
Phản xạ có điều kiện Doãn Thiên Lương ném đi bình sứ, quăng trên cỏ phát ra tiếng, tay của nàng đoán chừng chín ...
“A? Thật không phải, ta thật sự không nhìn thấy ngươi. Ngươi không sao chứ?” Giọng nói rất là vội vàng.
Doãn Thiên Lương dùng sức vẫy vẫy tay, thật đau a: “Không có việc gì thì như thế nào?”
Nơi quân ý không biết có thuốc bỏng hay không. Để cho nàng suy nghĩ một chút, bị bỏng thì làm sao ấy nhỉ?
Đang suy nghĩ tay bị bắt lại, đồng thời là giọng kinh ngạc của người nọ: “A nha, nổi lên bọng nước, tiểu huynh đệ, ta nói người ngươi yếu ớt như vậy sao?”
Doãn Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176183/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.